Yêu Phải Nhân Cách Khác Của Anh

Lúc Diệp Vãn Từ trở lại tòa soạn, sắc trời đã khuya, người trong ban biên tập đều tan tầm, chỉ có biên tập viên Thang Ứng Tuyết còn đang chờ cô, nhìn thấy cô trở về cười tủm tỉm mà chào hỏi.

"Tiểu Từ, em đã trở lại."

Thang Ứng Tuyết năm nay 32 tuổi, tóc ngắn màu nâu sậm uốn xoăn một đoạn, dáng vẻ giỏi giang thành thục lại không mất đi sự nữ tính. Cô là người có thâm niên lâu năm ở tòa soạn, Diệp Vãn Từ lúc mới tới đối với công việc chưa thành thạo, đều nhờ cô kiên nhẫn chỉ bảo, đến bây giờ ngày càng lên tay.

"Chị Canh, có phải em về muộn quá không?"

"Không sao, mọi người đều biết nơi đó tìm không dễ." Thang Ứng Tuyết đi tới lật xem hai bản tạp chí được ký tên lên, nói "Không tồi, em vất vả rồi."

"Đây là việc em nên làm."

"Còn chưa kịp ăn cơm chiều phải không? Đi, chị mời em ăn cơm."

"Này thật xấu hổ quá ạ."

Diệp Vãn Từ muốn từ chối, nhưng Thang Ứng Tuyết không cho cô cơ hội cự tuyệt, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Chị đi trước lái xe, ở dưới lầu chờ em, em thu dọn chút tới ngay nhé."

"Dạ, được."

Cô đem tạp chí Phó Cảnh Triều đã ký đặt chỉnh tề trong ngăn kéo bàn làm việc của mình xong, mới đi xuống.

Dưới lầu một chiếc SUV trắng đang đỗ, nhìn thấy cô từ tòa nhà đi ra, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Thang Ứng Tuyết gương mặt tươi cười từ sau cửa sổ xe gọi ra "Mau nào."

Diệp Vãn Từ chạy chậm hai bước mở cửa xe ngồi vào trên ghế phụ, để túi xách nhỏ trên đùi, sau đó thắt chặt dây an toàn nói với Thang Ứng Tuyết: "Đi thôi."

Thang Ứng Tuyết đưa cô tới một quán lẩu, trong lúc chờ đồ ăn lên thảo luận về công việc hôm nay:

"Hôm nay em nhìn thấy Phó Cảnh Triều không?"

"Có ạ."

"Thấy rõ ràng trông như thế nào không?" Thang Ứng Tuyết tò mò hỏi.

Diệp Vãn Từ không chút để ý mà đem bao bì chiếc đũa xé mở, ngữ khí có chút trầm thấp: "Chỉ liếc mắt qua một cái thôi."

Thang Ứng Tuyết kinh ngạc mà nói: "Em vậy mà thấy được, khi em chưa tới vẫn luôn là chị đi xử lý những việc này, chưa từng nhìn rõ mặt anh ta."

"Em cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy." Diệp Vãn Từ tò mò hỏi, "Nhưng vì sao anh ta lại toàn để cửa sổ che kín?"

"Hai năm trước anh ta bị tai nạn xe cộ, hình như là đôi mắt tổn thương, không thể nhìn thấy ánh sáng quá mãnh liệt."

"Tai nạn xe cộ?" Nghe thấy tin tức này, Diệp Vãn Từ có chút kích động, âm điệu không khỏi cất cao lên.

"Ừm, làm sao vậy?" Tựa hồ không hiểu cô đột nhiên kích động, Thang Ứng Tuyết nâng mí mắt lên kỳ quái mà nhìn cô một cái.

"Không có gì." Diệp Vãn Từ nhanh chóng che giấu cảm xúc, "Em chỉ là cảm thấy hơi đáng sợ, liệu anh ta có vấn đề khác không, ví dụ như mất trí nhớ chẳng hạn?"

"Thật ra chị không nghe nói đến, cũng đâu phải trên phim ảnh..."


Diệp Vãn Từ cảm thấy bí ẩn trong lòng rốt cuộc có được giải thích hợp lý, hiện tại cô cho rằng Phó Cảnh Triều chính là Phó Trầm Trú, chẳng qua bởi vì tai nạn xe cộ quên mất chính mình.

"Nói đi cũng phải nói lại, đôi mắt amh ta bị thương, nhưng mà phòng cũng quá mờ tối đi, đến đường dưới chân cũng nhìn không rõ, đối với việc khôi phục thị giác có thể có ích sao?"

Thang Ứng Tuyết nhún vai nói: "Này không biết, đại khái là có chướng ngại tâm lý chăng?"

"À..."

"Em quan tâm anh ta như vậy làm gì?" Thang Ứng Tuyết trêu ghẹo nói.

"Chị Canh.." Diệp Vãn Từ hờn dỗi, "Em chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

"Được được được, chị cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi." Cô cười nói, "Sao? Phó Cảnh Triều lớn lên trông thế nào?"

"Khá ổn ạ" Diệp Vãn Từ không biết nên hình dung như thế nào, "Chỉ có điều thoạt nhìn không có tinh thần gì cả, quá sa sút."

Thang Ứng Tuyết nói: "Tuy rằng hai năm trước vụ tai nạn xe cộ kia không lấy mạng của anh ta, nhưng làm một nhiếp ảnh gia, đôi mắt bị thương chỉ sợ làm anh ta càng khó chịu, cho nên sa sút một chút cũng là hợp lí."

Khi đang nói chuyện, đồ ăn đã lên, bữa cơm này Diệp Vãn Từ ăn đến thất thần, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến sự tình của Phó Cảnh Triều, quyết định chờ cuối tuần lúc nghỉ phép lại đi tới nơi đó một lần.

Cô rốt cuộc muốn xác định rõ ràng hai người đến tột cùng có phải là một hay không.

Cơm nước xong Thang Ứng Tuyết lái xe đưa Diệp Vãn Từ về nhà.

"Chị Canh, hôm nay cảm ơn chị."

"Khách khí làm gì, hôm nay em cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Dạ, được, chị đường lái xe cẩn thận."

Thang Ứng Tuyết cười gật đầu, sau đó dâng cửa sổ xe lên, lái ra khỏi tiểu khu.

Bởi vì hôm nay thực sự đã hao phí thể lực quá nhiều, Diệp Vãn Từ vẫn luôn ngồi lâu trong văn phòng eo lưng đều đau, tắm rửa xong tóc không sấy đã lên giường ngủ.

Mơ mơ màng màng thấy, người đàn ông mặt mày thanh tú, ánh mắt nhu hòa nửa quỳ ngược sáng ở mép giường, kéo góc chăn đang che cả khuôn mặt cô dịch xuống "Sứ, làm sao vậy?"

"Trầm, em đau đầu quá."

Tay mang hơi lạnh nhẹ nhàng dán lên trán cô, sau đó anh không thể nề hà buông tiếng thở dài, "Lại không tự chăm sóc bản thân cho tốt, phải không?"

Gương mặt sốt cao gặp được tay anh, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy liền dán mặt lên tay anh mà cọ qua cọ lại.

"Ngoan, anh đi ra ngoài mua thuốc." Tay anh sờ gương mặt cô, nhẹ nhàng rút ra. Người đàn ông đứng lên, cầm lấy áo khoác ở một bên mở cửa đi ra ngoài.

Qua một lát, anh đã trở lại, trên đầu còn có tuyết trắng rơi xuống chưa tan hẳn, mang theo cả hương vị gió lạnh.

"Nào, uống thuốc đi."


Anh đem viên thuốc cùng nước ấm đến, động tác dịu dàng dỗ dành cô uống thuốc xong.

"Anh thật tốt quá Trầm." Cô chui vào trong ngực anh, ngẩng mặt chớp chớp đôi mắt phiếm hồng ánh nước, "Ở nơi thành thị xa lạ này, gặp được anh thực sự tốt quá."

Anh quay mặt đi cười rộ lên, khóe môi cong lên tràn ra sự bất đắc dĩ cùng dung túng. Anh xoa tóc cô, dường như trêu chọc cười khẽ:"Đừng giống như thỏ con đôi mắt hồng hồng mà nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được..."

"Nhịn không được cái gì?"

"Nhịn không được muốn chăm sóc em cả đời."

"Đinh linh linh~~"

Diệp Vãn Từ đột nhiên ngồi dậy, mở to mắt nhìn vách tường tuyết trắng trước mặt, ngực phập phồng. Sau một lúc lâu, cô mới từ cảnh trong mơ thoát ra, xoay người tắt đồng hồ báo thức đi, lại nặng nề mà nằm trở về.

Nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, cô trong lòng có chút khổ sở.

Đã thật lâu cô không mơ thấy Phó Trầm Trú.

Anh rời đi đã hai năm, mà cô và anh ở bên nhau cũng được hơn một năm, anh xây cho cô một giấc mộng đẹp, sau đó mộng đẹp này không hề báo trước đã tan vỡ.

Phó Trầm Trú đối với cô thực sự rất tốt.

Lúc ôm sẽ thật chặt, khi hôn sẽ thực dụng tâm, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô, cưng chiều cô như em bé, anh hoàn hảo như một nhân vật hư ảo chỉ có trong đồng thoại.

Cô cảm thấy, ngoại trừ cha mẹ, anh đối xử với cô là tốt nhất.

Cô cứ ngỡ sẽ cùng anh ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng anh lại biến mất.

Bởi vì đêm qua nằm mơ, lúc Diệp Vãn Từ đi vào công ty tinh thần vẫn còn hoảng hốt.

Gõ tạp chí, đánh dấu, sửa sang lại công việc xong, chủ biên còn chưa tới.

Cô mang những tạp chí đã được ký tên trong ngăn bàn ra, thuận tay lật đến tác phẩm của Phó Cảnh Triều.

Đây là một tác phẩm hệ liệt, có tên "Kinh Ngày".

Phía dưới là đánh giá của các nhà truyền thông lớn đối với anh.

Khen màn ảnh của anh rất có sức sống, vô cùng cuốn hút.

Hệ liệt này có tổng cộng mười hai bộ, anh tựa như đã đặt chân đến từng góc của tổ quốc, đã trải qua một năm bốn mùa, ngắm hết núi non đến sông nước, cuối cùng đem màn ảnh chụp lại màu đỏ của ánh mặt trời trong nháy mắt ló ra ở đường chân trời.


Rộng lớn lại mạnh mẽ.

Sử thi tốt đẹp.

Đây là tổ tác phẩm cuối cùng anh quay chụp trước khi đôi mắt bị thương.

Bởi vì anh ta vẫn chưa ra tác phẩm mới, nên tòa soạn chỉnh sửa lại hệ liệt một chút, làm số đặc biệt, hơn nữa thêm tạp chí kèm chữ ký giới hạn số lượng, chưa bắt đầu mở bán đã khiến mọi người vô cùng mong đợi.

"Diệp Vãn Từ, tới đây một chút."

Bàn làm việc trước mặt bị người nhẹ nhàng gõ gõ, cô phục hồi lại tinh thần ngẩng đầu lên, là chủ biên tới.

Chủ biên của tòa soạn Nhiếp Thế tên là Mục Tắc, đàn ông đã 36 tuổi, đeo trên mặt mắt kính tơ vàng, nhìn qua có chút cảm giác văn nhã bại hoại.

Về cơ bản anh ta lớn lên không tồi, độc thân, chức vị cao, đàn ông trong tòa soạn cũng tương đối thiếu, nữ giới lại rất nhiều, thế nhưng trước nay chưa từng có ai có chút ý tưởng không an phận với anh ta.

Diệp Vãn Từ cảm thấy rất kỳ quái, sau khi đến nơi này hơn một tháng, cùng anh ta trao đổi công việc vài lần, cô rốt cuộc đã hiểu rõ.

Bởi vì anh ta quá hung dữ, đã hung còn độc miệng.

"Dạ, được."

Diệp Vãn Từ bưng chồng tạp chí lên chạy theo phía sau Mục Tắc đến văn phòng của anh ta.

"Đây là việc ngày hôm qua sếp giao cho em, sếp xem có vấn đề gì không?"

Mục Tắc đặt ly cà phê ở một bên đợi bớt nóng rồi uống, uống xong mới cầm chồng tạp chí cô mang đến, lật xem từng quyển.

Tâm tình Diệp Vãn Từ lúc này giống như học sinh tiểu học đứng trước thầy cô kiểm tra bài, cảm giác khẩn trương khiến tay chân muốn run lên.

Rốt cuộc, lật đến quyển cuối cùng.

Cô vừa định thở phào, ai ngờ "Bang" một tiếng, Mục Tắc ném tới trước mặt cô.

Diệp Vãn Từ bị dọa, trong lòng run sợ hỏi: "Sao, sao vậy?"

Mục Tắc không nói gì, cầm cà phê bên cạnh lên thổi thổi uống hai ngụm.

Diệp Vãn Từ bị đôi mắt sau thấu kính của anh ta nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, mấy giây chờ đợi này như kéo dài hàng năm.

Rốt cuộc, anh ta buông ly cà phê đổ ập xuống nói: "50 quyển này đem bán là số lượng có hạn, cô có biết bên ngoài những cuốn này bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm chuẩn bị đoạt không?"

"Em biết..."

"Biết mà còn sơ sẩy bất cẩn như thế?"

"Rốt cuộc làm sao vậy..." Diệp Vãn Từ nhìn tạp chí trước mắt thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, vành mắt đỏ lên rồi lại không dám rớt nước mắt, bởi vì trước đó chị Canh đã nói đừng khóc trước mặt Mục Tắc, nếu không anh ta sẽ càng ác nghiệt.

"Làm sao à? Cô nhìn xem tờ ký tên này, chữ ký bị ướt như thế, vẫn là số lượng có hạn, bán ra thế nào?"

Diệp Vãn Từ mở tạp chí ra, quả nhiên thấy được trang chỗ Phó Cảnh Triều ký tên dường như bị nước thấm ướt, đã không còn dùng được.

"Chuyện này... không liên quan tới em..." Diệp Vãn Từ cảm thấy rất tủi thân, mặc dù là ngày hôm qua đường khó đi như vậy, cô cũng rất cẩn thận ôm lấy tạp chí, mỗi quyển sách bên ngoài còn dùng giấy dai bọc kín mít, căn bản không có khả năng thấm nước.

"Không liên quan tới cô? Chỗ tạp chí này giao cho cô, cô có trách nhiệm bảo quản kĩ càng, bây giờ xảy ra sự tình chính là vấn đề của cô." Nghe được cô còn dám phản bác, Mục Tắc càng thêm lạnh lùng sắc bén.


Diệp Vãn Từ cúi đầu, nước mắt bởi vì chớp rơi xuống, nói: "Vậy em lại đi một chuyến, để Phó tiên sinh ký một quyển."

"Lại ký một quyển? Cô cho rằng cô có mặt mũi lớn như vậy sao? Tòa soạn cùng anh ta qua lại bao lâu anh ta mới nguyện ý ký 50 bản cô biết không?"

"Vậy phải làm sao bây giờ..." Diệp Vãn Từ cũng luống cuống.

Sáng sớm đã phát hỏa lớn như vậy, Mục Tắc cũng nói đến miệng khô lưỡi khô, lại uống một ngụm cà phê, sau đó lấy một quyển folder, mở ra.

"Nơi này chuẩn bị thứ sáu phải làm một bài thăm hỏi về Phó Cảnh Triều, cô xem cho kĩ, thứ sáu tới công ty gõ bài rồi có thể đi. Ngày đó sẽ không giao công việc khác cho cô, tập trung làm chuyện này cho tốt, mang theo bản sách mới, mượn cơ hội nghĩ cách để anh ta ký một quyển, làm không được cô cũng không cần quay lại."

"Đi ra ngoài đi." Mục Tắc đem folder nặng nề ném lên bàn, lại dọa Diệp Vãn Từ run run.

Nhìn anh ta đã bắt đầu làm việc, Diệp Vãn Từ ôm lấy folder vào trong ngực, bước chân nhẹ rời đi.

Vừa mới trở lại bàn làm việc, Lý Thần nghiêng sang làm mặt quỷ nói: "Hôm nay Mục chủ biên sáng sớm đã nóng nảy vậy."

"Ừm." Mới vừa bị răn dạy xong, Diệp Vãn Từ tâm tình sa sút, tùy tiện đáp lại cho có lệ.

Lý Thần là sinh viên, tới nơi này thực tập, chưa trải qua những đòn hiểm của xã hội tàn khốc, cả ngày lạc quan miệng lưỡi trơn tru.

"Em gái Diệp, em đừng có khóc, anh sẽ đau lòng..."

"... Lý con cậu có thể đứng đắn lên không, gọi ai em gái thế? Chị đây so với cậu còn lớn hơn ba tuổi đấy".

"Chẳng phải có câu "Nữ đại tam ôm gạch vàng"* sao, tôi thích các chị lớn"

(Yi: nữ đại tam ôm gạch vàng - bạn gái hơn ba tuổi, sau này chắc chắn giàu)

Thang Ứng Tuyết bưng cà phê đi tới, nghe cậu ta nói năng ngọt xớt đùa giỡn Diệp Vãn Từ, tát một cái lên ót cậu ta: "Làm việc."

"Haha, làm đây làm đây" Lý Thần xoa xoa cái ót, cố nói thêm, "Chị Canh hôm nay đem đầu tóc duỗi thẳng ha, thoạt nhìn còn tưởng thiếu nữ hai mươi tuổi."

"Còn cố dụ dỗ chị đây, mau sắp chữ trang này, làm tốt cho chị."

"Vâng vâng vâng."

Nghe hai người bọn họ nói cười, Diệp Vãn Từ tâm tình cũng dịu xuống, bình tĩnh lại, cô cầm lấy folder bắt đầu dụng tâm mà xem.

Ra xã hội, mọi người đều như nhau, không có người sẽ nhân nhượng mình, phạm sai lầm thì phải nghĩ cách bù đắp, nước mắt không có bất kì tác dụng gì, chỉ khiến cho đối phương phiền chán.

Nghĩ đến thời điểm bản thân mới tới thành phố này, lần đầu tiên chính thức đi làm, làm đại một việc, bị mắng máu chó đầy đầu, lãnh đạo đó so với Mục chủ biên còn lợi hại hơn nhiều.

Cô chưa từng trải qua loại chuyện này, lúc tan tầm đứng ở rào bảo vệ sông khóc thút thít, gặp được Phó Trầm Trú đang tản bộ.

Anh ở bờ sông bóng đêm tràn ngập mỉm cười với cô, mượn gió đêm an ủi cô, chê cười trêu cô, sau đó còn chụp lén một bức ảnh cô đang đỏ hồng đôi mắt.

Sau khi quen nhau, cô mới biết đến sự tồn tại của bức ảnh này, nhìn bộ dạng khóc rối tinh rối mù của mình, vài lần làm nũng muốn anh xóa đi, anh đều không chịu.

Thu hồi suy nghĩ, cô sửa sang bản thảo trên tay một chút.

Thăm hỏi tổng cộng có mười ba vấn đề, mười cái bên trên cơ bản đều là về tác phẩm, ba cái sau là về bệnh tình, Diệp Vãn Từ hơi đau đầu.

Có vẻ như, Phó Cảnh Triều rất để ý chuyện đôi mắt bị thương, cứ như vậy hỏi ra, liệu sẽ không chọc anh ta tức giận sao?

Anh ta tức giận sẽ còn giúp cô ký tên sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận