Ấn tượng mười tám tuổi dùng phương thức đau đớn vĩnh viễn ngừng lại trong trí nhớ của Hách Diêu Tuyết.
Quá mức mệt mỏi, làm cho trong mộng cũng trở nên mê mê trầm trầm, trong lúc Hách Diêu Tuyết bởi vì khát nước mà cựa quậy muốn tỉnh giấc, bên người kịp thời bưng đến một ly nước ấm, nâng đầu cô lên, đút nước cho cô. Hách Diêu Tuyết thậm chí không kịp lau đi vết nước bên miệng đã nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, đã là gần giữa trưa. Du thuyền cũng đã sớm cập bến, các tân khách khác đều lên bờ về nhà. Nhạc Ân Trạch mặc áo ngủ màu đen dựa vào đầu giường, cúi đầu xem một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh, nhìn thấy Hách Diêu Tuyết tỉnh liền hỏi: “Có đói bụng không?”
Lúc tỉnh táo lại, hình ảnh đêm qua bản thân cùng anh làm qua đủ loại chuyện khó có thể mở miệng giống như thước phim chiếu lại, xua đi không được.
Có lẽ là đêm qua Nhạc Ân Trạch phát tiết sản khoái, thái độ mềm đi không ít. Sau khi Hách Diêu Tuyết tắm xong, đi tới bên giường cầm lấy quần áo người làm mang đến cho cô. Quần lót là hình Kitty màu hồng phấn Hách Diêu Tuyết thích nhất, áo ngực ren nơ bướm màu hồng nhạt, nồng đậm phong cách thiếu nữ nghênh điện đánh úp lại. Mà váy cũng là phong cách đoan trang cao nhã, độ dài buông tới cẳng chân.
Hách Diêu Tuyết giễu cợt nhìn một cái, Nhạc Ân Trạch đối với yêu cầu về phụ nữ thật đúng là truyền thống. Lên giường là dâm phụ, xuống giường phải là phu nhân dè dặt.
Khi Hách Diêu Tuyết thay quần áo xong, Nhạc Ân Trạch cũng đã rửa mặt xong và thay một thân trang phục nhàn nhã, ở trong đại sảnh lẳng lặng chờ cô.
Lúc cô đi ra khỏi phòng thay quần áo, anh thân sĩ đứng dậy, từ trên cái bàn gần đó cầm lấy một cái hộp gỗ tinh xảo, mở nấp hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền nằm yên tĩnh, trên sợi dây chuyền đính đầy ngọc phỉ thúy màu xanh lá.
Phỉ thúy mặc dù quý báu nhưng không phải là người bình thường có thể đeo được. Nhưng làn da Hách Diêu Tuyết trắng nõn, hơn nữa còn có chút khí chất cổ điển, đeo sợi dây chuyền mảnh khảnh trên cổ lập tức khiến cho người ta đui mù.
Nhưng Hách Diêu Tuyết nhìn bản thân trong gương, cảm thấy sợi dây chuyền trên cổ nhìn thế nào cũng giống như chiếc gong xiềng làm cho người ta ngẩng đầu không được. Nhưng mà nhìn người đàn ông lẳng lặng đứng sau người nhìn cô, cô lại không thể không miễn cưỡng nở nụ cười “Rất đẹp, cám ơn…..”
Cô không muốn đi Mỹ, mà muốn lay chuyển tâm tư của Nhạc Ân Trạch, không thể dùng biện pháp cứng rắn, trong nội tâm thở dài: Chỉ có thể đi một bước tính một bước, đến lúc đó rồi tính.
Nhạc Ân Trạch nhìn Hách Diêu Tuyết cứng ngắc nở nụ cười, sắc mặt cũng không biến hóa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống cái gáy trơn bóng của cô, vói tay vào trong cổ áo xoa nắn vú mềm.
Hách Diêu Tuyết cảm thấy hô hấp nơi cổ của cô có chút trầm trọng, chỉ có thể nhỏ giọng kêu đói, mới có thể khiến cho Nhạc Ân Trạch dừng trạng thái tiếp tục lan tràn đi xuống.
Mấy ngày kế tiếp, Hách Diêu Tuyết cũng không có đi học, bởi vì Nhạc Ân Trạch không cho phép, cũng không nói lý do.
Chỉ là mỗi lần bị anh đè ở trên giường lớn, lăn qua lộn lại làm tình, lý do không cần nói cũng hiểu. Mỗi lần bị anh hung ác va chạm xâm nhập, ngày thứ hai phải chậm rãi thật lâu mới có khả năng rời giường.
Trong biệt thự, người làm đều hoạt động ở dưới lầu một, mà lầu hai trở thành không gian của anh và cô.
Quần áo cùng đồ dùng hằng ngày của Hách Diêu Tuyết đều chuyển qua phòng ngủ của Nhạc Ân Trạch. Mấy ngày nay anh đều ở nhà làm việc, ngay cả công ty cũng không đi.
Hách Diêu Tuyết tự nhận bản thân không phải loại mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, ít nhất không giống loại đầy đặn ngon miệng như Diệp Mân.
Loại đàn ông thành thục công thành danh toại giống như anh, cuộc sống riêng tư của anh thật là phấn kích. Nhưng mà người đàn ông ở lần trên du thuyền lần trước giống như là thiếu niên thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết mới bắt đầu nếm thử trái cấm. Tinh lực dư thừa, lực eo mười phần. Cô bị ép buộc đến khóc nức nở, đồng thời cũng lo lắng cho người đàn ông này túng dục quá độ, giống như người bạn nhiều năm trên thương trường của ba Hách, ngày ngày cầu xin trời phật, nơi nơi tìm lộc nhung, hổ tiên bồi bổ.
Tựa như hiện tại, cô mặc váy ngủ trắng ngồi ở trong phòng sách, đàng hoàng tử tế viết đề trên giấy. Bên kia Nhạc Ân Trạch vừa mới dùng Internet họp hội nghị cùng cấp dưới. Cảnh tượng ở nhà bình yên như thế cũng sẽ khơi gợi thú tính của anh.
Mới vừa tắt video call trên Internet, liền một câu cũng không nói đánh úp về phía cô, ngay cả phòng ngủ cũng không về, ấn cô ở trên sô pha khẩn cấp muốn cô.
Quần lót rất nhanh bị ném trên sàn nhà, trước ngực cũng áp vào trên đệm sô pha, cặp mông mượt mà cũng cao cao vểnh lên, trêu chọc cô thành bộ dáng ngon miệng. Người đàn ông ở phía sau vận sức chờ phát động, lúc đang chuẩn bị tiến vào, di động của Nhạc Ân Trạch lại vang lên.
Nhạc Ân Trạch không kiên nhẫn cầm lấy di động, chuẩn bị ấn tắt, nhưng khi nhìn thấy dãy số hiện lên, sắc mặt liền ngưng trọng bấm nút nghe máy, nói không được vài câu liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hách Diêu Tuyết ngồi thẳng người, cầm lấy quần áo bị anh quăng bừa bãi mặc lại một lần nữa. Nghĩ lại một chút, dường như vừa nảy cô loáng thoáng nghe được trong điện thoại có nói đến Lục Minh Phong.
Trong lòng Hách Diêu Tuyết vừa động, nhẹ nhàng đi về phía cửa. Tiểu Đậu vốn nằm sấp trên ghế sô pha ở một góc của nó, cô vừa tới gần, Tiểu Đậu còn tưởng là cô muốn dẫn nó đi ra ngoài, bỗng nhiên liền hưng phấn, bốn chân ngắn dùng sức khẽ đạp liền chuẩn bị chạy ra ngoài. Hách Diêu Tuyết cúi xuống bế Tiểu Đậu một lúc, còn để ngón tay lên trên miệng không tiếng động bảo im lặng. Tiểu Đậu xem hiểu, không có giãy dụa nữa. Hách Diêu Tuyết nhẹ tay nhẹ chân đi đến cạnh cửa, nghe xong mộ hồi, nghe thấy nội dung xong, đang muốn lại mở khe cửa rộng ra một chút, lại phát hiện Nhạc Ân Trạch đột nhiên mở cửa phòng, Hách Diêu tuyết đang dán vào cửa không biết, cắm đầu ngã vào trong lòng anh.
Mà Tiểu Đậu cho rằng đây là kiểu trò chơi mới, hưng phấn mà phe phẩy đuôi muốn tiến lên liếm Nhạc Ân Trạch.
Hách Diêu Tuyết cũng rất lúng túng, thậm chí có chút ngượng ngùng nhìn Nhạc Ân Trạch.
Nhạc Ân Trạch từ từ buông cô ra, sắc mặt có chút tối tăm không giải thích được.
"Tuyết, em hẳn là rõ ràng, em cùng Lục Minh Phong không bao giờ có khả năng xảy ra chuyện gì……..”
Nhạc Ân Trạch đương nhiên biết rõ, Hách Diêu Tuyết vì sao muốn nghe lén, lạnh như băng nhắc nhở.
Hách Diêu Tuyết bị bắt gặp đang xấu hổ, nghe lời anh nói xong, chỉ có thể đanh giọng nói: “Tôi cùng anh Minh Phong vốn là không có gì, giống như tôi cũng không nghĩ muốn có gì với anh!"
Người đàn ông nghe xong lời này, vươn tay chọt chọt đầu Tiểu Đậu luôn luôn nóng lòng muốn thử trò chơi mới, nói: “Chủ nhân của mày chính là không giống như mày biết nhìn ánh mắt người khác. Ít nhất, mà mày còn biết tới căn phòng chủ nhân chân chính vẫt đuôi, nhưng mà cô ấy chỉ biết tự mình tìm khổ ăn….”
Thời gian kết tiếp sau ngày đó, Nhạc Ân Trạch hóa những lời nói tinh túy kia thành hành động thực tế, làm cho Hách Diêu Tuyết lĩnh giáo triệt để.
Lúc Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch trêu ghẹo đến mức không thể khống chế rốt cục bò trở lại giường lớn, cô thực hận không thể noi theo Mạnh Khương Nữ khó đến sập căn phòng này, tính luôn cả người đàn ông kia cùng nhau bị đè đến dập nát……
Có lẽ là vì bồi thường hành vi cầm thú trước đó, người đàn ông áp dụng chính sách ngọt ngào. Ngày thứ hai, lúc Hách Diêu Tuyết rùng mình tỉnh dậy, ôm cô nói: “Hiện tại bên Thụy Sĩ là thời điểm tốt để trượt tuyết, qua vài ngày nữa chúng ta cùng đi Thụy Sĩ chơi có được hay không?”
Hách Diêu Tuyết nhíu mày, từ chối cho ý kiến, tiếp tục vùi mặt ở trong chăn không chịu ra ngoài.
Nhạc Ân Trạch trái lại tự mình quyết định.
Hách Diêu Tuyết suy nghĩ một chút, nói: “Tôi….. Tôi muốn ở trong nước học cho xong chương trình trung học, anh đừng mang tôi đi Mỹ có được không?......”
"Được.” Không nghĩ tới Nhạc Ân Trạch thế nhưng một chút do dự cũng không có liền sản khoái mà đồng ý.
Vì vậy dưới điều kiện tiên quyết đàm phán thành công, việc đi Thụy Sĩ đã được quyết định.
Hai người trước tiên đi dạo chơi ở Thụy Sĩ ba ngày, sau đó liền đi đến Thi Tháp Đức. Nơi đó là thiên đường trượt tuyết, có bố trí 63 xe cáp dùng để lên núi, ở độ cao 1050 – 3000 thước, độ dốc lên đến 250km dùng để trượt tuyết, độ dày 3000m sông băng, mùa hè cũng có thể trượt tuyết.
Hiện tại chính là mùa trượt tuyết, bình thường sân trượt tuyết người đến người đi, nhưng mà hôm nay, sân trượt tuyết một người cũng không có, chỉ có hai người Hách Diêu Tuyết cùng Nhạc Ân Trạch. Sau khi cô vào sân trượt mới biết được anh đã bao toàn bộ phía Tây sân trượt tuyết, thật sự là đem lá cờ có hai chữ “nhà giàu” này phô trương đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngồi cáp treo lên núi, nhìn ngọn núi dần dần nhỏ lại dưới chân, ngắm nhìn băng tuyết trắng tinh phía xa xa, Hách Diêu Tuyết cảm thấy cả người gần như trở nên trong suốt rồi. Sau khi ba mẹ qua đời, mỗi một việc xảy ra làm cho cô có cảm giác hít thở không thông. Hiện tại nội tâm bi thương cùng tịch mịch giống như theo hô hấp đều bay ra khỏi cơ thể, trong đầu trống rỗng, bị đông lại cái gì cũng không cần nghĩ.
Hách Diêu Tuyết là lần đầu tiên trượt tuyết, mặc áo trượt tuyết thật dài có chút không quen, trên chân nặng nề, giống như không dùng được, chỉ có thể di chuyển từng chút một lên phía trước. Nhạc Ân Trạch lại vô cùng thuần thục, đỡ Hách Diêu Tuyết, một bên chỉ bảo một số động tác cơ bản.
Sau khi đi hơn mười phút, Hách Diêu Tuyết cơ bản đã nắm giữ được cách dùng giày trượt tuyết, không cần Nhạc Ân Trạch dìu cũng có thể tự mình đi rồi. Nhạc Ân Trạch buông tay cô ra, ở bên cạnh nhìn cô, cổ vũ nói: “Đúng, là như vậy. Trước không cần lo lắng trượt tuyết, cứ đi từ từ như vậy, sau khi quen thuộc với giày trượt tuyết thì có thể trượt tuyết thoải mái rồi.” Loại nhẫn nại giảng giải này, giống như là anh trai trước kia gằn từng tiếng dạy cô phát âm, dù cho cô lập đi lập lại sai nhiều lần, thiếu niên cũng không có nửa điểm không kiên nhẫn.
"Tôi đến làm thị phạm cho em.” Nói xong, Nhạc Ân Trạch liền đi trước làm gương. Đầu tiên trượt xuống làm mẫu, sau đó ngay tại lúc anh trượt xuống triền núi, động tác xinh đẹp trượt xuống, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...