Yêu Phải Một Kẻ Khốn
Ánh nắng chói chang lại hiện lên, bình minh cứ thế theo khe cửa mà lọt vào bên trong.
Mị Dương cuộn tròn trong chăn giật mình bật dậy, gương mặt vô cùng hốt hoảng.
Bên ngoài cánh cửa sổ là một màu vàng óng ấm áp, chẵng còn màu đen đáng sợ như tối hôm qua.
Đặt chân xuống nền sàn, chậm rãi tiến về phía cánh của ép tai vào lắng nghe.
~
Chẵng còn âm thanh nào ngoài tiếng chim ríu rít và tiếng động cơ xe tấp nập buổi sáng.
Dè chừng mỏ cửa thì chỉ còn một căn bếp trống chẵng còn bóng dáng ai nữa.
Căn bếp trống chỉ còn sự ấm áp của ánh ban mai, im lặng nhưng chói chang lạ thường.
Còn có thể nhìn thấy những hạt bụi theo nắng bay vào Mị Dương lúc này mới thở dài.
Thầm cảm mơn tên khốn đó đã cứu cô, và ở lại đêm qua!
Nhìn vào mấy mảnh vụn kính vở dưới chân mà lòng cứ thấp thỏm không yên.
Chỉ sợ chuyện tương tự sẽ lập lại, người không kìm được sự sợ hãi mà run lên.
Ánh sáng ấm áp bên ngoài len vào khe nhỏ của cánh cửa sắt theo vào bên trong.
Từng khe nhỏ như ánh sáng cứu rõi cuộc đời.
Kéo cánh cửa lên, buổi sáng tấp nập ồn ào như thường lệ, sự ước át của cơn mưa đêm qua khiến cho cây xanh càng thêm xanh, tươi tốt.
Chỉ khác là đêm qua chẵng chợp mắt được, khác là hôm qua chẵng yên ổn được như hôm nay!
Nhìn đống hỗn độn bên trong, Mị Dương thở dài tiến đến chạm vào từng cánh hoa bên trong thùng và cả dưới sàn.
Hoa đã héo cả chẵng còn cây nào tươi tốt, còn nguyên vẹn thì lại héo úa đi như đã hơn vài ngày không tưới nước.
Những cánh hoa bị giẫm đạp, chà đạp một cách không thương tiết nằm héo úa không ai hay biết!
...****************...
"Khốn! Mày làm ơn đừng tạo ra việc cho tao nữa thằng nhãi kia!!!!!" Tiếng hét chói tai từ người đàn ông đó.
Khuôn mặt ông ta đỏ bừng, những đường gân xanh chen nhau trên vầng trán, hệt như sắp phát nổ.
Lưu Thanh Khang chỉ biết sợ hãi trước khí thế của ông ta.
Gầm mặt chẳng dám nói lời nào.
"Khó khăn lắm tao mới có cơ hội tiếp cận được thằng oắt con đó!!! Mà bị mày phá hết rồi, hình tượng của tao gầy dựng!!! Mày chết cũng không đổi được!!!!!"
Lão Lưu dùng hết sức, đẩy âm thanh từ trong cuống họng ra bên ngoài, âm thanh ấy vô cùng chói tai.
Lưu Thanh Khang dường như chẵng nhịn nổi người cha đang quát mắng trước mắt nữa.
Tay nắm chặt, nhíu mày, mím môi.
"Chẵng phải....Chẵng phải tôi cũng đang muốn giúp bản thân tôi và cho cả ông sao? Ông chỉ giỏi lo cho bản thân, còn tôi từ lúc bé đến lớn ông xem tôi là gì? À à chó....Chó đó, con chó mà ông nuôi đó!"
Câu trả lời điềm đạm của Lưu Thanh Khang khiến cho lão Lưu tức đến đỏ mặt tía tai.
Lão vốn là người không nhịn một ai, không ngờ cái tính này lại truyền lại cho con lão.
Nóng nảy, lão đi từng bước đầy uy lực tiến đến tay đưa cao lên trời.
Bốp!!!!
Cú tát như trời giáng xuống, nó mạnh đến mức người cũng xem như có chút cơ bấp lẫn sức mạnh như Lưu Thanh Khang cũng phải ngã xuống.
Sau cú tát đó, căn phòng quay trở về im lặng, im lặng đến mức cũng có thể nghe thấy tiếng bụi rơi trên bàn.
"Mày cũng nói đúng một phần rồi! Nhưng thứ tao muốn là mày hãy trở nên mẫu mực, đừng hành động như mấy thằng ngu mà tao khinh bỉ!"
"Mày chẵng phải đã quá hoàn hảo sao, có tất cả.
Chỉ cần thêm cái tính khôn ngoan!"
Lão Lưu đá vài phát vào vai Thanh Khang, đang nằm dưới sàn ôm mặt đang kìm nén cơn giận.
"Xem như lần này tao cũng sẽ xem xét mặt của tên oắt con đó! Dù gì ý của mày cũng muốn tốt cho nó!"
"Nhưng mày nói nó mang con nhỏ đó đi! Lại cẩn trọng che lấy cơ thể....."
Giọng lão Lưu như đang xem xét, suy nghĩ trầm tư với khuôn mặt tinh khôn.
Lão ta hạ giọng dè chừn.
"Không chừng con nhỏ đó!Chính là người của nó, mày hiểu ý tao không? Người yêu nó!"
"Xem nó ngủ với biết bao con, mà đã bao giờ bảo bọc đến thế chưa?! Hoặc là người quen cũng có khả năng!"
"Bước đi này...Mày đã sai quá sai!"
Nói rồi căn phòng chỉ còn tiếng cộp cộp của bước chân đang dần tiến về phía cánh cửa.
Cạch.
Sao khi nghe tiếng bước chân xa dần Lưu Thanh Khang không kìm được nữa, như phát điên dùng tay đập mạnh xuống bàn, miệng không ngừng phun ra những lời nói chế giễu, đề cao.
"Được!!!! Hôm nay tao phế! Xem như xui đi!!! Lão già rồi một ngày tôi sẽ cho ông thấy sức mạnh của tôi!!!! Tới lúc đó xem ông còn chế giễu tôi được không?! Lão già khốn kiếp".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...