So sory mọi người a >.< * cúi đầu *
Thật ra mình ko mún trễ lịch up đâu mà tại bận thui, thành thật mong mấy bạn thông cảm nhá * chớp chớp*
------
- Quá khứ của Diệp Ân..-
- cô đi đi- giọng nói lạnh như băng nhưng mặc vậy, dù là anh không gặp cô cô vẫn sẽ đi tìm anh!
2 năm trước
Chỉ mới một năm nó và anh quen nhau mà!!
- hôm nay em rảnh không- Dương Hạo gọi điện cho nó
- rảnh, có chuyện gì không anh- nó cười
- hôm nay tụi mình đi hẹn hò đi- anh đề nghị
Nó có hơi ngạc nhiên, mọi ngày có rủ cách mấy anh cũng không đi, hôm nay lại đề nghị
- hôm nay anh bị bệnh hả- nó nghi ngờ
- bệnh gì cơ-
- anh uống thuốc chưa-
- gì nữa đây cô ngốc
- anh thật không bệnh??
- hay em không nhớ
- nhớ gì cơ
- kỉ niệm 1 năm
Nó chợt nhớ ra gì đó, niềm vui lẫn hạnh phúc xen lẫn trong người nó
- xuống mau đi, tôi chờ cô nãy giờ
Nó chạy ra phía cửa sổ vén tấm màn lên, quả thật Hạo đang đứng đó, bên cạnh chiếc xe yêu thích
Thịch
Mặt nó ửng đỏ, anh từng nói với nó, chiếc xe này hôm nay và mãi về sau chỉ để chở một mình nó bởi vì anh rất yêu quý xe ,chỉ chở người mình yêu thương
- anh đợi em môt chút- nó cười rạng rỡ rồi kéo màn lại chạy vào sửa soạn
------
Chỉ vài phút sau, nó đã chạy xuống dưới nhà, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, trang điểm nhẹ, thêm chiếc đầm yêu thích mà Hạo từng mua tặng nó, nó trở nên thật xinh đẹp không khác gì môt tiểu công chúa đi ra cổng
- tiểu thư ngốc hôm nay rất đẹp- anh cười, mở cửa hơi cúi người như đón tiếp
Tuổi 15!! Cái tuổi nó cho là hạnh phúc nhất đây...
- Hạo, anh cứ chọc em- nó cười, nhìn anh một cách trìu mến
- haha- anh cười, nụ cười thật đẹp, nó thở phào, bước lên xe, người này sau này sẽ lấy nó, là chồng nó đấy, nó sẽ trở thành một người mẹ và người vợ đảm đang nhất... Nó nghĩ!!!
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chạy dọc trên đường, bàn tay nó và anh đan vào nhau, chính vậy, bao yêu thương nó sẽ gửi hết cho người này
- giờ mình sẽ đi đâu- nó nhìn ra cửa sổ
- biển- Hạo nói một cách ngắn gọn, đôi mắt khẽ lướt qua nó, nhếch môi, mái tóc bay theo những cơn gió, khẽ bay qua sóng mũi của anh, mùi hoa oải hương và chút bồ kết khẽ thoảng
- nè, anh năm nay 17?- nó quay qua nhìn anh, hai mắt khẽ chạm nhau, mặt ửng đỏ,
- ừ, em năm nay 15 rồi nhỉ,đợi em 18 anh sẽ qua rước em về làm cô dâu- Hạo cười, nụ cười làm nó xao xuyến
- Hạo, anh kì quá- nó quay đi, che dấu niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong đầu nó, trái tim nó...
------
Ào ào....
Tiếng sóng biển rì rào, nó cùng Hạo ngồi trên bãi biển, cả hai trông vô cùng vui vẻ
- anh có thật sẽ cưới em ko- nó ngước nhìn bãi biển, miệng nhấp
- phải, anh hứa- anh cười, xoay người, kéo lấy chiếc cằm nhỏ của nó
Chỉ một chút thôi!!!
- em sẽ để dành vậy- nó xoay mặt đi
Dù có hơi hụt hẫng, anh cũng mỉm cười, chẳng phải nó đã bảo sẽ để cho ngày cưới sao?
Sau buổi đi chơi biển hôm đó, chiều đến, cả hai cùng ra công viên, nơi mà nó và anh đã gặp nha lần đầu...
- thật nhớ quá- nó ngồi ở ghế, dựa đầu vào vai anh, mỉm cười
- lúc đó, nếu ko phải anh chắc em đã quen người khác nhỉ- anh cười
-em đã nói gì nhỉ?!
- một cô bé ngồi ở ghế đá khóc và nói rằng mình đang rất buồn, nên anh đã ngồi xuống và nói...
- em đừng buồn, có anh ở đây rồi, trông em khóc thật giống một cô bé ngốc- nó nói tiếp
- nhớ sao?!
- xì... người gọi em là ngốc chỉ có anh...- nó đánh nhẹ lên ngực Hạo, rồi cả hai cùng cười đùa
- mày... chêt đi- một thanh niên bỗng nhiên từ đâu cầm một khúc gỗ, chạy lại phía nó và anh đang ngồi
- coi trừng- Hạo, xoay người che nó lại, thanh gỗ đạp mạnh vào lưng làm ở miệng anh có vài giọt máu...
- Hạo, anh... - nó lo lắng đỡ anh dậy, xem trừng như muốn khóc thét- anh bị sao vậy, sao khi không lại đánh người- nó nhìn tên kia trừng mắt
- hắn, hắn đã phạm lỗi giờ thì phải trả giá-trong ánh mắt tên kia như đang điên loạn, cười, chạy nhanh lại đập mạnh khúc gỗ liên tục lên người Hạo, anh thì chỉ cố che cho nó ko bị thuơng
Tách..
Sau khi thỏa mãn, hắn ta quẳng thanh gỗ đi rồi chạy đi, máu cùng với mồ hôi và nước mắt lẫn vào nhau, nó thì giờ đã "hồn bay phách lạc", cố gắng đỡ người con trai đẫm maud trước mắt ngồi dậy
- anh à, Hạo à- nước mắt chảy thành dòng, cố gắng lây anh
- đau quá- anh nhăn mặt
- đợi chút, chúg ta ra gọi taxi đến bệnh viện- nó cố dìu Hạo đứng dậy
Cái cảm giác run sợ đó, đảm bảo nó sẽ ko quên, sợ phải mất anh, sợ vì tối, sợ vì lạnh, sợ vì đau ,...
Nó đứng ven đường, giơ tay gọi taxi, điện thoại thì đã hết pin từ lâu
- xin anh, cho chúng tôi...- chưa kịp nói hết, người tài xế liếc sơ qa Hạo rồi lại lái xe đi, nhất quyết không chở sợ rước hoạ vào thân
Để anh ngồi ở một góc ven đường, đã bất tỉnh, nó khá lo nhưng cũng phải cố gắng gọi xe
Sau một hồi van xin, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại, người đàn ông trên xe rất tốt bụng, ông khá vui vẻ
Sau khi nhập viện, người nhà họ Dương chỉ đuổi nó về, tuyệt nhiên không cho nó gặp lại Hạo, gia đình cũng từ đó không tiết lộ thêm bất cứ chi tiết nào về hạo nữa chỉ để lại một câu
" Vì cô, nó chết rồi"
Giờ đây đối với nó không còn gì nữa, nó thẫn thờ, ngây người trong gần một năm dài...
Ngày vui nhất lại trở thành ngày buồn nhất !!!
--------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...