- Sự thật chết người-
- nhớ?! Nhớ lại trông khi cậu đẫ có Ân rồi sao?! Không những nói yêu cô ấy nhiều như vậy chẳng lẽ vẫn còn muốn nhớ đến Liên?!- Phong gằng giọng, từng chữ trong miệng anh nói ra cứ như từng vết dao cứa ngang tim hắn
- tôi không cố ý
- nghe sao nhẹ nhàng quá, không cố ý là xong sao?!
- hai người đừng như vậy chứ
Tiếng nói từ phía cầu thang vọng lên, sau đó Tiêu Hàm đứng ở cửa, trên tay cầm một hộp đồ ăn
- sao lại ở đây?!- Phong nhíu mày
- em đến đây làm gì?!- hắn cũng khó hiểu
- thì chẳng phải "cô ấy" đang bệnh sao?!
Cả hai không hẹn, phong và hắn cùng nhìn vào đồng hồ, cùng nhìn nhau rồi đồng thanh
- Lúc 2 giờ sáng sao?!
- hai người là đàn ông hay phụ nữ mà hỏi nhiều chuyện đến thế chứ- nhỏ đi lại để hộp đồ ăn ở phía bàn- biết là sớm thế sao còn cãi nhau mà chẳng để người ta nghỉ ngơi như vậy?!
- không cần quản- phong nói rồi quay đi ra ngoài, trên mặt nửa cười nửa không
- cũng hay thật, ra ngoài cho cô ấy nghỉ thôi
Nói rồi hắn cùng Hàm đi ra ngoài, chỉ còn nó ở phòng, một giọt nước rơi xuống, làm ướn ướt chiếc gối...
~
Sáng hôm sau, hắn cùng Hàm ngồi ở dưới, trên bàn ăn, mọi thứ đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, nó bước xuống, trên mặt có chút mệt mỏi nhìn chiếc bàn kia
- là Hàm chuẩn bị- như hiểu được nó, không cần quay lại hắn ngồi ở ghế, vừa nhấp ly cà phê, vừa ăn
- chị cũng lại đây ăn chút đi- nhỏ vui vẻ đứng dậy, chạy lại phía nó, đỡ lấy cánh tay nó nên nhỏ phải bước lên vài bậc cầu thang
- được rồi, tự đi được mà- nó đấy nhẹ tay nhỏ ra, nhưng chẳng ngờ được, Hàm té xuống cầu thang, phát lên một tiếng
- có sao không?!- hắn đi lại, nhíu mày nhìn nó rồi lại nhìn Tiêu Hàm
- đau quá- nhỏ ôm phía mắc cá chân, nước mắt đầy khuôn mặt nhỏ
- em...- nó cứng đờ, vừa rồi chỉ là đẩy nhẹ tay nhỏ ra nhưng đâu ngờ, nhỏ lại té ra như vậy
- đi bệnh viện- hắn nói rồi đỡ nhỏ dậy, quay sang nhìn nó- ăn sáng đi rồi đến trường, mọi người đang chuẩn bị lễ tổng kết
Phải rồi, đã là lễ tổng kết của lớp 12, nhanh thật, nó còn không ngờ đến, thở dài, nó bước đến bàn ngồi vào phần ăn Hàm chuẩn bị cho mình, vừa đưa vào miệng chỉ muốn ói ra ngay, gì mà cay với mặn đến thế, đành vậy, ăn xong nó đi lên phòng thay đồ...
~
- còn đau không- miệng nói tay lái xe, hắn cũng lười quay sang nhìn nhỏ
- còn đau, rất đau
- vậy phải chích rồi- hắn nói, mặt vẫn lạnh
Tiêu Hàm thấy có gì đó rất lạ, nếu là ngày thường, hắn sẽ chẳng suy nghĩ mà lo lắng cho nhỏ từng chút chứ không phải chưng khuôn mặt như thế này
Không khí trong xe bỗng chốc trở nên im lặng
- anh yêu nhiều đến vậy sao?! - không chịu được, nhỏ đành lên tiếng
- ừ
- xin lỗi nhé- nhỏ vừa nói vừa khóc, không biết từ lúc nào nước mắt cứ thế rơi xuống
hắn ngừng xe lại bên đường, thở dài
- là em cố tình để chiếc kẹp ở đó, phải rồi, anh chắc đã biết trước, cứ nghĩ chắc anh sẽ nghĩ về quá khứ
- em có được lợi?!
- có chứ, nếu vậy, anh sẽ nhớ luôn đến em, chẳng phải lúc nhỏ, ba người chuang ta hay chơi chung sao?!
- nếu đã nói vậy, sao em vẫn còn làm như vậy?!- mặt hắn vẫn không có nhiều biếu cảm, vẫn lạnh như băng
- làm... Làm gì?!- hàm sắc mặt biến đổi, ngập ngừng
- em chẳng phải vẫn tự nghĩ được sao?!
Phải, nhỏ rõ ràng vẫn là tự nghĩ được, năm đó nếu như... À khôg có nếu như, hẳn phải là bắt buộc
Năm đó, Tiêu Hàm cùng Tiêu Liên chỉ khoảng 7 hay 8 tuổi, cả hai dắt nhau đi đến bên công viên đối diện nhà
Ở đó họ đã gặp một cô bé, phải gọi rất dễ thương, làn da trắng, hai mắt to, mái tóc dày khá rối, cả ba nhanh chóng làm quen và chơi đùa, Tiêu Liên lúc đó, cô tháo chiếc kẹp trên đầu, gắn lên mái tóc cô bạn vừa làm quen, bảo rằng hôm nay đã là bạn vậy sua này họ sẽ mãi là bạn, cùng nhau bảo vệ, chơi đùa, cảm giác khóc chịu ùa đến với Tiêu Hàm, cô bé đứng dậy, đi đến ngồi ở chiếc xích đu
Chẳng lâu sau, một cậu bé cũng chạy đến, tiêu Hàm liền thay đổi ngay sắc mặt, chạy đến
- anh Huy
- tiêu hàm- cậu bé cười hiền, rồi cũng đi về phía chỗ Tiêu Liên và người bạn mới quen chơi đùa, thoạt nhìn cô bé kia, cậu đã có ấn tượng không nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh nhưng trông cuốn hút, đôi mắt to tròn nhưng rất sắc xảo
- chào mình là Huy
- Ừm gọi là Ân- cô bé cũng đưa tay nắm lấy tay Hắn
- này mọi người, hình như có mưa- Tiêu Liên nhanh chóng đứng dậy
- hay chúng ta tắm mưa đi- tiêu hàm đề suất, chạy đến chỗ rồi qua chỗ khác
Mưa cũng ngày càng lớn, nhận ra thời tiết không được ổn, Tiêu Liên liền gọi mọi người rồi nói lớn
- về thôi, không sẽ cảm lạnh đấy
Nhỏ vẫn hào hứng chạy khắp nơi, phải năm lần bảy luọt mới chịu về, vừa đến con đường cái, một chiếc xe từ đâu chạy đến, Ân là người đứng gần nhất căn bảm không chạy kịp
Lại ngay lúc đó, nhỏ lúc đầu đã chẳng cảm tình mấy với nó, "nhẹ" tay đấy nó ra ngoài, đax gần nay còn gần hơn, nó chết chân, chiếc xe vẫn chạy lại phía nó, không muốn ngừng
Rầm
Tất cả sau đó, nó thấy tối mịt, cảm giác đau nhói ở đầu, lờ mờ mở mắt, thấy một người đàn ông mặc áo đen đang tất tả loay hoay, cố nhìn xuống, thứ chất lỏng màu đỏ, chảy khắp mặt đường, mà chủ nhân không ai khác là Tiêu Liên, cô bé nằm trên mặt đường bất động, hắn thì kinh hãi, cố lây người Liên, còn Hàm thì không thấy sau đó mọi thứ với nó chỉ là tối, bóng tối.
Tiêu Hàm căn bản lúc đó được hắn nói phải quay về nhà báo cho ba cô nhưng cô không làm vậy, chỉ đứng sau góc khuất, lặng nhìn người chị của mình chết dần, rõ là hương chị nhưng cô lúc đó dã rất ghét chị, ghét sự đối tốt của hắn với chị mình, nhỏ chỉ muốn hắn đối tốt với nhỏ, lại còn Ân, được nắm tay hắn quả nhiên vui lắm chứ gì?! Thế thì nhỏ phải trừ hoạ về sau, cố tình đảy nó
Nhớ lại những chuyện đó, nhỏ căn bản không muốn nhưng dường như là ám ảnh
- em...- Hàm cúi đầu
- nếu đã vậy thì anh không nhắc
Nói rồi hắn lại tiếp tục lái xe
- sao không cho ba em biết
- vậy anh được lợi gì?!
- sẽ không bị e bám lấy
- nếu chỉ vậy, anh sẽ khôg nói, dù biết em cố tình không đi, anh vẫn không nói, biết em ghét Ân, cố tình té, anh vẫn không nói, biết em ghét liên, anh cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ, hận mỗi lúc đó lẽ ra anh không nên tỏ ra như vậy
- xin lỗi- nhỏ cười
Hàm biết, hắn chỉ coi nhỏ như một người em mà thoii, căn bản là không có chữ Người Yêu ở đây, đã chơi với nhau từ bé, hẳn hắn hiểu rõ nhỏ và ngược lại
- nếu đã vậy, em ủng hộ hai người, một phần cảm kích anh đã không nói, một phần ... Anh là người anh đối tốt nhất với em- câu sua có lẽ nó hơi gằngg giọng, thật sự xem hắn là người anh nhỏ không muốn nhưng là bắt buộc, cũng phải cảm ơn ông trời, nhờ vậy nhỏ vẫn được nhìn thấy hắn
....
~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...