Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân

“Mẹ, Tử Xá tới, con xuống đón anh ấy”. Di động trên
bàn vang lên, Mạnh Thiên Bình nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, nắm di động lên quay đầu
nói với mẹ.

Cô muốn tranh thủ thời gian này xuống lầu dặn Dịch
Tử Xá trước, muốn anh đừng nói lung tung, nếu mẹ có hỏi cứ để cô trả lời, mặc
kệ cô nói lời hoang đường gì cũng đều để tạo lòng tin với mẹ thôi, không có ý
khác hoặc mơ tưởng gì, mong anh bỏ qua.

Ban nãy mẹ cúp máy với anh xong liền khẩn cấp hỏi cô
liên tục 1 đống vấn đề.

Trong đó có liên quan cả vấn đề cá nhân của anh, rồi
làm sao bọn họ quen nhau dẫn tới kết hôn, nhưng hỏi nhiều nhất vẫn là cặn kẽ từ
đậu tới vỏ một tháng qua cuộc sống chung của cả hai như thế nào.

Cô từng nói với Dịch Tử Xá mẹ là thiên tài, tuy chỉ
bàn trong phạm vi bếp núc. Nhưng nói thật, người chỉ một lần nếm thử đã có thể
làm lại như đúc món ăn của tất cả các quán như mẹ cô sao có thể không thông
minh được?

Mẹ luôn rất thông thái, chỉ không thích bon chen
cùng thời vận mà thôi.

Lấy phải người chồng đoản mệnh, trước khi chết còn
vì sinh bệnh mà tiêu tán hết gia sản, để lại cho bà 2 đứa con nhỏ dại, bà vất
vả lắm mới nuôi được 2 đứa nên người, chống đỡ để cuộc sống không quá túng bấn
mấy năm trời cho đến tận khi mất đi cánh tay phải và công việc, rồi phải đón
nhận tai họa xảy ra trên người con gái mình.

Mẹ, không chỉ thông minh, bà còn rất kiên cường.
Mạnh Thiên Bình cảm thấy sự kiên cường của cô là di truyền từ mẹ, còn Sĩ Ngạn
được bà di truyền cho thông minh.

Tóm lại, đối mặt với mẹ không được sơ sẩy, cô phải
cẩn trọng mới được, cũng phải cảnh báo Dịch Tử Xá biết cách ứng phó.

“Anh ở đâu?”. Tiếp điện thoại, cô lấy tốc độ nhanh
nhất bay nhanh xuống lầu.

“Vừa ngừng xe, xuống xe chuẩn bị tới nhà mẹ vợ”.

Anh còn có tâm tình nói giỡn với cô, sắp chết tới
nơi rồi!

“Hướng nào? Xe đậu ở đâu?”. Cô nhanh chóng hỏi.

“Sao vậy, đậu xe ở đây sẽ bị xe cẩu kéo đi sao?”.

“Rốt cuộc anh ở đâu?”.

“Cửa hàng bánh ngọt đối diện ngõ”. Giọng nói sốt
ruột của cô cũng làm anh lo lây.

“Ở đó chờ em”. Cô đã xuống tới lầu 1, đẩy cổng chạy
tới cửa hàng bánh ngọt theo lời anh nói.

Cửa hàng đó chỉ cách nhà cô chưa đầy 200m, lập tức
tới ngay.

Mạnh Thiên Bình thấy anh nhìn cô, đi về phía cô,
nhưng cô không dừng bước chạy, vội vã đến trước mặt anh, chụp lấy cánh tay anh
kéo đi.

“Đi, lên xe”.

“Lên xe? Vì sao muốn lên xe?”. Anh kinh ngạc, hơi
giãy ra. “Đã tới nơi rồi, ít nhất cũng phải chào mẹ – ”.

“Lên xe trước! Em có lời muốn nói với anh”. Cô nhịn
không được ngắt lời.

“Có chuyện thì cứ nói, cần gì phải lên xe?”.

Cô lo lắng quay đầu nhìn, chỉ sợ mẹ đuổi theo sau,
gặp cảnh 2 người bọn họ bày mưu. May mắn, cô không thấy bà đâu.

“Tự nhiên anh chui đầu vô lưới nói với mẹ muốn tới
đón em làm chi?”. Đầu vừa chuyển, cô lập tức nhăn mặt hỏi anh.

“Lúc trước anh đã nói trong điện thoại sẽ cùng em về
nhà, sao em lại tự về, còn đi xe bus? Muốn hại chết anh hả!”. Mặt anh cũng nhăn
nhúm như mặt cô, tức tối mắng ngược lại cô.

Mạnh Thiên Bình trợn mắt nhìn anh, hoàn toàn không
biết anh đang nói gì, nhưng bây giờ không phải lúc thắc mắc.

“Bây giờ cấp bách lắm”. Cô nói. “Vì anh nói với mẹ
em chuyện chúng ta kết hôn nên vừa rồi mẹ hỏi em rất nhiều vấn đề, em chỉ đơn
giản trả lời chút xíu, để tránh mẹ cũng hỏi anh, 2 người chúng ta lại đáp khác
nhau”. Không đợi anh phản ứng, cô lại nói tiếp –


“Chúng ta quen nhau được chừng hơn nửa năm, cách
chúng ta quen biết cứ giữ như trước : anh thiếu chút nữa lái xe đụng phải em,
sau đó đưa danh thiếp muốn bồi thường cho em. Em không tìm anh, nhưng chúng ta
tình cờ gặp lại, anh bắt đầu theo đuổi em – ”.

Nghe đến đó, Dịch Tử Xá không khỏi nhướng cao mày.

“Em phải trả lời vấn đề của mẹ, nói vậy có vẻ hợp
lý”. Hai má nóng nóng đỏ lên, Mạnh Thiên Bình nhịn không được giải thích với
anh.

“Em nói tiếp đi”. Anh gật gật đầu, tỏ vẻ anh hiểu lý
do của cô.

“Nhưng em từ chối sự theo đuổi của anh, vì em vẫn
cảm thấy mình không xứng với anh, nhưng chuyện Sĩ Ngạn – chuyện tai nạn của Sĩ
Ngạn – đẩy em vào đường cùng, chỉ có thể cầu xin anh giúp đỡ”.

“Sau đó anh thừa nước đục thả câu bức em lấy anh?”.
Dịch Tử Xá nhịn không được nói.

“Anh không phải loại người như vậy”. Cô nhíu mày với
anh, giống như đang trách cứ.

“Chứ là loại người nào?”. Anh ngạc nhiên.

Cô không trả lời vấn đề của anh, còn nói tiếp. “Anh
nghe em gặp khốn cảnh, không chút do dự lập tức cho em mượn 100 vạn tiền mặt,
hành động khẳng khái làm em cảm động lại cảm kích, hoàn toàn không biết cám ơn
anh thế nào, cho nên – ”.

“Đành phải lấy thân báo đáp?”. Anh chu môi tiếp lời.

“Không phải”. Cô trừng mắt liếc anh 1 cái, có điểm
bực bội vì anh hễ chút lại giỡn luôn miệng. “Anh để em nói hết đã có được
không?”.

Anh nhún vai, ngậm miệng.

“Cho nên em liền đáp ứng làm bạn gái anh, vì công
việc của anh quá bận rộn nên em quyết định chuyển tới nhà anh ở, tăng thêm thời
gian tìm hiểu giữa cả 2. Cuối cùng vì em yêu anh mới đồng ý lời cầu hôn, gả cho
anh. Nhưng vì công việc của anh thật quá sức bận rộn, nên không có thời gian về
nhà mẹ đẻ với em, còn em vì lo lắng trở về 1 người cũng không được, mẹ sẽ không
tin nên cũng không dám về”.

“Mẹ tin chuyện hoang đường đó?”. Dịch Tử Xá vẫn
không kìm được, cảm thấy tài năng nói dối của cô đúng là 1 chút thiên phú cũng
không có.

“Mẹ em cũng không nói bà sẽ không tin!”. Cô trừng
mắt, cảm giác như bị làm nhục.

Anh lim dim. “Tin anh đi, bà không tin đâu, ở trong
lòng ấy”.

Mạnh Thiên Bình vốn định phản bác, nhưng nghĩ đến
nếu anh nói đúng, mẹ căn bản không tin lời cô, mà cô cứ nghĩ bà tin còn ba hoa
chích chòe nói dối như thế… Trời ạ, nếu thật thì làm sao gột sạch vết nhơ nổi?
Cô càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng muốn khóc.

“Dịch Tử Xá, bây giờ phải làm sao?”. Cô nhanh nắm
lấy ống tay áo anh, vẻ mặt bất lực và khủng hoảng, gấp tới độ sắp khóc.

“Anh đã nói sẽ về cùng em mà em không nghe, giờ thì
đáng đời chưa?”. Anh hừ mũi, lời thì ác liệt nhưng tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấy
tay cô. “Ngoại trừ chuyện hoang đường đó, em còn nói gì với mẹ?”.

“Một ít chuyện sinh hoạt hằng ngày. Mẹ thật thông
minh, muốn biết kĩ càng mấy thứ nhỏ nhặt nữa”.

“Vậy sao em ngốc thế? Thông minh không phải di
truyền sao?”. Anh chế nhạo cô.

Mạnh Thiên Bình dừng chân, tức giận liếc anh. Cô sắp
khóc tới nơi, anh còn chế nhạo! Không ngờ anh lại thình lình cúi người, hôn cô
1 cái.

Cô cứng họng, ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không
hiểu chuyện gì xảy ra. Cô tròn mắt. “Anh làm gì?”.

“Nhìn em tức thật đáng yêu, làm anh kìm lòng không
được”. Anh nhếch miệng nói.

Cô lại tròn mắt, cảm giác trong người có luồng khí
nóng phóng thẳng lên mặt.

“Anh còn giỡn được, bây giờ là lúc nào rồi còn có
tâm tình chơi giỡn!”. Cô nghiêm giọng trách cứ, không nghĩ tới anh nhìn cô tức
giận đỏ mặt lại càng thấy dễ thương, hai mắt cô bị đèn đường chiếu sáng, xấu hổ
khiếp sợ gì đều đã bày ra không sót một thứ dưới mắt anh.


Dịch Tử Xá không thể ngăn mình động lòng, trái tim
anh đập loạn, không kiềm chế được đưa 1 tay ra kéo cô vào lòng, hôn cô lần nữa.
Nụ hôn này so với cái hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy hoàn toàn khác, anh hôn
cô nhiệt tình mà mạnh bạo, dịu dàng mà nồng cháy hôn cô, đến nỗi đầu óc cô
choáng váng, quên sạch mọi thứ.

“Khụ! Khụ!”.

Trận ho khan thình lình ở ngã tư đập tỉnh hai kẻ si
tình môi kề môi thắm thiết.

Dịch Tử Xá siêu cấp khó chịu bị người khác quấy rầy,
hơn nữa bà xã đại nhân đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, càng làm anh khó chịu tới
cực điểm. Anh quay đầu tính trừng mắt nhìn kẻ chết tiệt vừa can đảm dám quấy
rầy 2 vợ chồng bọn họ, đang định chửi ầm lên thì –

“Mẹ!”. Mạnh Thiên Bình xấu hổ đỏ bừng mặt, khẽ gọi 1
tiếng.

Mặc dù bị hoảng hồn vì người phá rối 2 vợ chồng lại
là mẹ vợ, Dịch Tử Xá vẫn cố gắng không để lộ mình đang sợ hãi, trầm ổn cúi đầu
chào bà.

“Mẹ”. Anh cung kính gọi, kế tiếp nhìn bà cười 1 cái
lóa mắt tưởng chiếu sáng được cả trời đêm. “Lần đầu gặp mặt, mẹ khỏe, con tên
Dịch Tử Xá, trễ như vậy mới tới chào mẹ, mong mẹ tha thứ. Còn có – a? Con quên
mang xuống xe”. Anh ngạc nhiên nhìn hai tay trống trơn.

“Cái gì vậy?”. Mạnh Thiên Bình hỏi.

“Chờ anh 1 chút”. Anh không trả lời, chỉ nói như vậy
rồi xoay người rời đi.

Mạnh Thiên Bình và mẹ nheo mắt nhìn, bước theo.

Nhìn anh mở cửa xe, cúi người lục lọi lấy ra 1 hộp –
rong biển núi nguyên bản?

Hai mẹ con không hẹn mà trố mắt, rồi quay qua nhìn
nhau, vẻ mặt cực kì mờ mịt.

Ra là rong biển núi? Là 2 mẹ con nhìn lầm, hay anh
thứ anh cần lấy còn nằm trong xe, hay trong hộp giấy này không phải rong biển
mà là cái khác?

“Rầm!”.

Cửa xe đóng lại, hiển nhiên trong xe không có thứ
khác, vậy ra –

“Mẹ, con biếu mẹ”. Dịch Tử Xá cầm 2 tay đưa cho mẹ
vợ, sau đó nghiêm trang nói. “Tặng mẹ nguyên quả núi, chúc mẹ khỏe mạnh như
núi”.

Không gian nháy mắt lặng im như tờ, không ai cử
động, không ai lên tiếng, sau đó đột nhiên, Mạnh Thiên Bình phụt cười.

“Ha ha ha……”. Cô ôm bụng cười to, ngay cả bà Mạnh
đứng bên cạnh cũng nhịn không được cười rộ lên.

Dịch Tử Xá không phải ngu ngốc, đương nhiên biết
hành động của mình nhất định buồn cười, vì thực ra anh cố ý muốn đánh vỡ không
khí ngại ngùng lần đầu gặp mặt mới xuất chiêu này, nhưng 2 mẹ con sao lại cười
khoa trương vậy chứ?

Anh bất đắc dĩ nhìn 2 người, ánh mắt bất tri bất
giác trở nên dịu dàng.

Bà Mạnh thu hết mọi cảnh vào trong tầm mắt, tuy lời
con gái kể lúc nãy đầy lỗ hổng, vừa nghe bà đã biết nó nói dối mình. Nhưng ánh
mắt không bao giờ gạt người, khi con gái nói cho bà nghe chàng trai này tốt thế
nào, trong mắt chứa đựng hạnh phúc và quan tâm, bà luôn chú ý.

Về phần chàng trai trước mắt, tuy rằng bề ngoài trẻ
tuổi, khí chất phi phàm, khí thế bức người, nhưng ánh mắt vẫn ngóng nhìn con
gái bà dịu dàng nồng thắm, cậu ta thực lòng yêu nó.

Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt*, không có gì miễn
cưỡng trong đó, như vậy là đủ rồi.

(*lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦
= tình cảm đến từ cả 2 phía)

Lo lắng suốt 1 tháng rốt cuộc cũng buông lỏng được,
bà nghĩ, chắc bà ngủ ngon được rồi?


Nhất định là được.



Bà Mạnh lần đầu gặp Tử Xá không khí tương đối vui
vẻ, trên thực tế có thể nói trò chuyện rất hợp, chỉ tiếc thời gian đã trễ lắm
rồi. Bà Mạnh lộ ra biểu tình ‘mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa lòng’, Mạnh Thiên
Bình cũng thả lỏng.

Cô bấu mấy ngón tay vào lòng bàn tay, ngăn chặn bản
thân hoảng sợ xúc động muốn thét chói tai.

Dịch Tử Xá vì sao muốn làm như vậy, anh có hiểu mình
đang làm gì không?

Trò chuyện với mẹ thật là vui, trái 1 tiếng mẹ vợ,
phải 1 tiếng mẹ vợ làm bà cười rạng rỡ, cười không ngừng, anh còn nhận lời nhất
định sẽ thường đưa vợ về nhà mẹ đẻ, cuối cùng còn mời mẹ hỏi bà có muốn dọn đến
ở cùng 2 vợ chồng không, nói trong nhà vẫn còn dư phòng cho mẹ và em vợ ở.

Anh rốt cuộc đang làm gì, có nhớ quan hệ của họ chỉ
là 1 hợp đồng không, đến lúc trình diễn xong sẽ tan cuộc?

Để chính mình diễn giả yêu thực anh đã là tội của
cô, nên cô đã sẵn sàng tâm lý chịu phạt, biết mình nhất định sẽ đau lòng. Nhưng
mẹ làm sai chuyện gì, vì sao cũng bị dìm xuống nước, sau này sự thật bọn họ
chia tay nhau sẽ làm bà khổ sở thất vọng, chịu đả kích, phẫn nộ?

Ngay từ đầu cô đã không hy vọng mẹ gặp anh, cho dù
mẹ có biết 2 người kết hôn hay không, cô cũng không hy vọng anh xuất hiện trước
mặt bà, chỉ cần không tiếp xúc sẽ không sinh cảm tình, chỉ cần cảm tình không
sâu, sau khi bọn họ ly hôn xong, mẹ sẽ khổ sở hay tức giận, nhưng ít nhất không
bị tổn thương, còn bây giờ……

Thời gian trôi đi còn chậm hơn sên bò, Mạnh Thiên
Bình như đứng đống lửa như ngồi đống than, phải miễn cưỡng cười vui với bọn họ.

Rốt cuộc, bà Mạnh đột nhiên nhớ tới mai không phải
ngày nghỉ, Dịch Tử Xá phải đi làm nên chủ động chấm dứt cuộc nói chuyện, đứng
dậy đuổi 2 vợ chồng về nhà nghỉ ngơi.

Bà kiên trì tiễn bọn họ ra tận xe, sau đi nhìn cả 2
lên xe, vẫy tay từ biệt, thẳng đến khi xe khuất dạng, hình ảnh bà vẫn đứng vẫy
tay trong gương chiếu hậu.

Mạnh Thiên Bình đau lòng thiếu chút nữa rơi nước
mắt, cô cảm thấy mình thật bất hiếu, thật xin lỗi mẹ. Cô phải nghĩ biện pháp
ngăn chặn tình huống chuyển xấu sau này mới được.

“Dịch Tử Xá – ”. Cô xúc động mở miệng, muốn cùng anh
nói, không nghĩ đột ngột bị anh ngắt lời.

“Giờ không cần nói chuyện với anh”.

Giọng anh chất lửa giận làm cô ngạc nhiên sửng sốt,
không tự chủ được chuyển mắt nhìn anh, nghĩ mình nghe lầm.

Không, cô không nghe lầm, mặt anh lạnh lẽo, nhếch
môi, hai tay nắm chặt vô lăng, tỏa ra hơi ‘anh đang giận’.

Nhưng vì sao anh giận, người nên giận và có tư cách
giận là cô mới đúng, không phải sao?

Anh không nên kéo người nhà của cô liên lụy vào hợp
đồng của bọn họ, không nên xúc động nhiệt huyết dâng trào vuột miệng thừa nhận
chuyện bản thân không làm được, tối không nên đã biết là tuyệt vọng còn nhen
cho người ta 1 tia hy vọng. Nghĩ đến đó, nghĩ đến cảm giác tương lai của mẹ, cô
không thể chịu đựng được. “Chúng ta cần nói chuyện”.

“Anh đã nói bây giờ đừng nói chuyện với anh!”. Anh
nghiến răng nghiến lợi.

“Chúng ta rất cần nói chuyện”. Cô không hề sợ hãi,
kiên định nói.

“Chuyện gì?”. Cô cứ khăng khăng làm anh càng tức
hơn, rít lên.

“Biểu tình của em đã quá rõ, chứng tỏ em không thích
anh tới gần người nhà em, càng không hy vọng mẹ em thích anh, quý anh, hận anh
hôm nay thà đừng tới, hận anh đáng lẽ không cần, không nên xuất hiện ở trong
đời em!”. Dịch Tử Xá không khống chế được rống to, dừng xe gấp vào ven đường,
để tránh gặp chuyện không may.

Mạnh Thiên Bình bị anh hét vô lỗ tai, ong ong, đầu
cũng quay cuồng.

Cô không hề biết mình để lộ nhiều cảm xúc như thế,
cứ nghĩ mình khống chế được, che dấu giỏi, không ngờ đều bị anh nhìn thấy hết,
chẳng qua anh nói sai rồi.

“Em không hận anh. Bây giờ không hận, về sau cũng sẽ
không”. Cô nhìn anh chăm chú.

“Nhưng em không muốn anh tới gần người nhà em, không
muốn mẹ em thích anh!”. Anh xoay người, nghiến răng nghiến lợi lên án.

“Đúng là em không muốn”.

“Em!”. Dịch Tử Xá đột ngột siết chặt tay cô, lại bị
lời nói kế tiếp của cô làm sững người.

“Vì quan hệ vợ chồng giữa chúng ta đã sắp kết thúc,
vì sao còn để liên lụy tới mẹ em?”. Cô nhìn anh khổ sở. “Mẹ càng thích anh, quý
anh thì khi biết được chân tướng sự thật sẽ chỉ càng không thể tha thứ được cho

anh, càng thêm đau lòng khổ sở mà thôi. Từ một chuyện đơn giản, sao cứ phải
phức tạp nó lên? Dịch Tử Xá, em cầu xin anh 1 chuyện, đừng liên lạc với mẹ em
nữa được không?”.

“Nếu quan hệ vợ chồng giữa chúng ta không chấm dứt
thì sao?”. Anh im lặng trong chốc lát, không đáp mà hỏi lại.

Mạnh Thiên Bình ngẩn người. “Cái gì?”.

“Anh nói nếu quan hệ vợ chồng giữa chúng ta không
chấm dứt thì sao?”. Giọng anh khẩn trương.

Cô tròn mắt, không hiểu anh nói vậy là có ý gì.

Quan hệ vợ chồng không chấm dứt? Đợi đến khi cô dâu
được chỉ định kia bỏ qua cho anh, lợi dụng thành công việc lấy cớ đã kết hôn mà
trốn tránh cô ấy, vượt qua cửa ải khó khăn rồi, không phải hợp đồng giữa họ sẽ
kết thúc sao? Y như thương lượng lúc trước, bọn họ sẽ làm thủ tục ly hôn, để
đối phương tự do. Hết thảy đều là vì nó, anh mới hoảng hốt tột độ, không tiếc
tiền mua cô phụ anh diễn trò, đúng không?

Không chấm dứt? Điều này sao có thể? Nhưng nếu thật
không cần chấm dứt… Quan hệ vợ chồng của cô và anh không chấm dứt……..

“Sao lại không nói gì, trả lời vấn đề của anh đi!”.
Chờ mãi không thấy cô trả lời, Dịch Tử Xá nôn nóng quát lên.

“Em không biết”. Cô nghẹn lời, tiếng nói thiếu chút
nữa không thoát ra khỏi cổ được.

“Chết tiệt, không biết là ý gì? Em nói rõ cho anh!”.
Giọng anh càng lúc càng lớn, siêu cấp bất mãn với câu trả lời của cô.

Cô nuốt nước bọt, im lặng lúc nữa, mới thong thả
khàn giọng đáp. “Em không biết có phải anh đang thử em hay không, nếu là đang
thử thì – ”.

“Thử? Mắc gì anh phải thử em?”. Trán anh nổi gân
xanh, không tin được rống lên.

“Em không biết”.

“Không biết còn nói làm quỷ gì? Chết tiệt, em mau
nói thật, trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ gì? Nói!”. Anh sắp điên lên.

“Em……”. Cô lại nghẹn ngào.

“Sao?”. Dịch Tử Xá trừng mắt, đèn đường rọi xuống 1
nửa khuôn mặt tức tối nhìn khủng khiếp dọa chết người, nhưng cô lại không thấy
sợ.

Tiến thoái lưỡng nan?

Nếu tiến hay lùi cũng chỉ còn đường chết, vậy cô còn
lăn tăn cái gì? Chẳng lẽ muốn níu kéo vài ngày hạnh phúc ư – hạnh phúc giả tạo.

Đủ, quá đủ, lòng tham con người đã đủ rồi, cơn mơ
đẹp gần 1 tháng cô cũng nên vừa lòng, nên tỉnh lại, nếu dựa vào chính mình vẫn
không thể tỉnh, vậy cứ để anh giúp đánh vỡ nó, đánh vỡ giấc mộng này đi.

“Nếu quan hệ vợ chồng giữa chúng ta không chấm dứt”.
Cô mấp máy môi. “Vậy em sẽ cảm tạ ông trời, cảm tạ đã biến giấc mơ của em thành
sự thật, tiếp tục có được tất cả”. Rồi, cô cúi đầu, nuốt nuốt nước bọt mới nói
tiếp chuyện quyết định sống chết của mình. “Vì, em muốn có được anh, em… đã yêu
anh mất rồi, Dịch Tử Xá”.

Nói xong, cô nhắm mắt lại, không biết tự lúc nào
nước mắt đã đầy khóe mi, lăn dài trên má cô.

Tốt lắm, xong, giờ anh sẽ nói cô “chim sẻ đừng mơ
bay lên cành cao biến phượng hoàng”, cho dù không cẩn thận bay lên, cũng không
thể biến phượng hoàng được, chim sẻ chỉ có thể là chim sẻ, giống như cổ tích Lọ
Lem, cổ tích mãi mãi là cổ tích, không thể xảy ra hoặc xuất hiện trong thế giới
thật. Tỉnh đi, đồ ngốc.

“Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa đi”. Anh trầm giọng.

Nói lại lần nữa? Tuy rằng lời cô nói nghe suông như
đọc thông báo, nhưng thực ra cũng là lời thú nhận, chứng cứ phạm tội rõ rành
rành chỉ còn đường chết, tự hủy diệt bản thân tới đau đớn, anh lại yêu cầu cô
lặp lại, thừa nhận lần nữa?

“Vì, em muốn có được anh, em đã yêu anh mất rồi,
Dịch Tử Xá”.

Dịch Tử Xá không mở miệng nói chuyện, anh nhanh như
chớp lái xe xuống đường, dùng tốc độ vũ bão mà đi, giống như muốn về nhà nhanh
1 chút, sớm 1 chút đá cô khỏi đó.

Không, anh vội vã về nhà như vậy, có lẽ là vì……

“Anh không có gì muốn nói với em sao?”. Siết chặt
tay thành nắm đấm, Mạnh Thiên Bình nhịn không được hỏi.

“Về nhà nói sau”. Giọng anh lạnh lùng cứng rắn.

Quả nhiên. Cô nhắm mắt lại, ngăn 2 hàng nước mắt
chảy ra. Anh vội về nhà như thế, chính là muốn lấy bản hợp đồng giấy trắng mực
đen kia cho cô đọc lại, muốn cô xem cho rõ giữa bọn họ chỉ là 1 bản hợp đồng,
cô đừng mơ ước gì về anh nữa.

Đúng thế. Vậy cũng tốt, thật sự rất tốt.

Cô cúi đầu, nước mắt ào ạt đổ xuống, đau lòng, rơi
không tiếng động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận