Nhược Vũ trong tù vẫn không muốn ăn, cô cảm thấy bản thân như bị phải bội, cô không hiểu tại sao Hạo Thiên lại đối xử với cô như vậy
Nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Mẫn thì Việt Bân cũng có thể đến thăm Nhược Vũ
Nhược Vũ ngồi trong phòng co 2 chân lại, cô ôm lấy bản thân mình trong vô cùng tháng thương.
Cập nhật truyện nhanh tại || TгùмTru yện.
мe ||
Cai ngục đến và nói “ số 8143 có người muốn gặp”
Nghe thấy có người muốn gặp mình cô liền vui vẻ, hạnh phúc cô cứ nghĩ người đó Hạo Thiên, Hạo Thiên sẽ đến sẽ đưa cô đi ra khỏi cái nơi này
Nhưng khi thấy Việt Bân lòng cô có chút thất vọng, cô đã ở trong này 1 tuần rồi, tại sao anh không đến thăm cô, chí ít cũng nên nói cho cô biết tại sao anh lại làm vậy
Cô Việt Bân thấy cô thì vô cùng sung sướng đứng bật dậy, thông qua tấm kính trước mặt cô thấy dường như gầy đi trông thấy
Nhìn thấy cô anh hỏi thăm cô tấp nập “ em ổn chứ, tại sao em ốm vậy, đã có chuyện gì, tại sao tại Hạo Thiên đó lại làm như vậy?”
Nhìn thấy anh cô không biết nói gì chỉ ngồi đó rơi nước mắt, trong lúc cô khó khăn nhất anh là người luôn ở bên cô, lúc nào cô cần anh luôn là người bên cạnh lo lắng cho cô
Vì cô anh có thể bất chấp nguy hiểm, bây giờ cô mới cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô không phải tình bạn thông thường cũng chẳng phải tình anh em mà là Tình Yêu
Thấy cô trong đấy anh vô cùng xót xa, nước mắt 2 hàng ngấn lệ
Cả buổi gặp họ chỉ nhìn nhau, ngồi khóc cho nhau xem, đến hết giờ Nhược Vũ cũng không nói lấy một lời nào
Khi trở về phòng đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt, xung quanh dừng như quay cồng, hình ảnh trước mắt cũng không nhìn thấy rõ nữa, sau đó cô ngã xuống đất
Trong phòng y tế, nữ bác sĩ ở cạnh cô thấy cô tỉnh thì liền báo cho cô 1 thông thin rất quan trọng
“ cô tỉnh rồi à?” Bác sĩ nói
“ đây là đâu?” Nhược Vũ yếu ớt hỏi
“ đây là phòng y tế, cô nè sau cô lại không biết chăm sóc cho bản thân mình vậy, nếu cô không yêu thương bản thân mình phải yêu thương lấy đứa nhỏ chứ, nó vô tội có biết gì đâu” bác sĩ trách móc
Khoan đã đứa bé, đứa bé nào cơ chứ?
Nhìn thấy Nhược Vũ ngơ ngác bác sĩ hỏi “ cô không biết bản thân mang thai à?”
Nhược Vũ vẫn sững sờ như mất hồn khi nghe tin này, cũng chẳng biết đây là tin tốt hay tin xấu nữa
“ haz, dù sao cũng có rồi, cô cũng nên chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, đứa bé không có lỗi” Bác sĩ ân cần nói
Trong phòng giam đối diện với 4 bức từng, màu đen u ám và những thanh sắt, nơi đây đúng là quá lạnh lẽo, bản thân mình cũng không thể vì vậy mà tự hủy đi sinh mạng này
Cô quyết định sống cho thật tốt, bây giờ không chỉ sống cho riêng mình mà còn có một sinh linh mới, bản thân có thể hủy nhưng đứa bé quả thật là không có lỗi gì
Nhược Vũ xoa tay lên bụng mình, cô cảm nhận được sự liên kết của tình mẫu tử, cô mỉm cười dịu dàng
Ở Mĩ
Bà Xuân Nguyệt đã đi trước một bước, bà ta đã sai người giết chết Hạo Hiên, Hạo Thiên và Leo bị truy sát, họ phải chạy trốn trong rừng nhiều ngày
“ bây giờ phải làm sao?” Leo hỏi
“ cha tôi đã mất rồi, tất nhiên là di chúc cũng đã bị bà ta hủy, chỉ còn có cách về nước để ra tòa, lấy lại tài sản” Hạo Hiên nói
“ nhưng chúng ta đang bị thương như vậy, anh còn bị trúng đạn nữa, bây giờ muốn về cũng khó” Leo nói
Hạo Thiên ôm lấy cái chân bị trúng đạn, anh nhìn lên tay mình, bàn tay đầy máu, anh nói với Leo
“ anh lấy cho tôi một hột quẹt và 1 con dao trong balo” Hạo Hiên nói
“ dạ Leo lặp tức làm ngây
Hạo Thiên xé nát quần của mình, để lộ ra vết thương.
Anh dùng nước rửa đi vết thương ấy, cảm giác đau đớn vô cùng
Anh cắn răng thật chặt sau đó thở hỗn hễn, hít thật xấu cố chịu
“ của anh” Leo nói
“ anh lấy cho tôi một tấm vải” Hạo Hiên nói
Sau đó anh hơ lửa trên con dao, hơ đến khi nó nóng lên, anh thổi vài cái sau đó cắn lấy cái khăn vào miệng
Anh đưa con dao vào trong vết thương của mình, đau đớn tột cùng, ANH TA ĐANG MỔ SỐNG ĐẤY Ư?
chỉ nhìn thôi đã làm thấy đau đớn vô cùng, anh đổ mồ hôi cố gắng gấp viên đạn ra
Sau khi gắp viên đạn ra khỏi người.
Anh băng lại, sau đó nói với Leo
“ tạm thời đêm nay chúng ta ngủ ở trong rừng vậy?” Hạo Hiên nói
Leo nhìn người đàn ông mạnh mẽ này, anh chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...