hôm nay trời mưa rất to, một cô gái đội lấy cơn đi về, chạy vội vã vào một ngôi nhà nhỏ và hẹp, nơi đây là ngôi nhà của cô và mẹ cô, cô là Huỳnh Nhược Vũ, cô là người con gái mạnh mẽ, không có bằng cấp do gia đình nghèo, cô và mẹ nương tựa vào nhau mà sống
mẹ cô bệnh ngày một trở nặng, nhưng gia đình nghèo không có tiền để trị dứt điểm, ngày nào mẹ con họ cũng vui vẻ hạnh phúc với nhau
" trời ơi sao không để trạnh mưa rồi về, con đi như vậy lỡ cảm rồi sao" bà Huỳnh nói
" mẹ à cơn mưa này đuối với con chả là gì đâu, con khỏe lắm mẹ yên tâm" Huỳnh Nhược Vũ vui vẻ nói
"còn trẻ không lo cho bản thân thật tốt, con cứ như vậy tuổi già lại khổ" Bà Huỳnh nói
" bây giờ trẻ không lo làm, sao này già phải làm sao chứ Huỳnh Nhược Vũ nói
" con cứ ngang bướng như vậy, cái miệng quả nhiên là giống cha con mà" bà Huỳnh nói
" con không giống cha chả lẽ lại giống hàng xóm à" Huỳnh Nhược Vũ nói
" thôi đi cô nương, lanh quá mau đi vào trong thay đồ rồi còn ra ăn cơm" bà Huỳnh lại nói
" dạ" Nhược Vũ ngoan ngoãn trả lời rồi đi
trong một gia đình giàu có, có 1 cậu chủ dù cho thể sát đã ngoài 27 nhưng tâm hồn lại chả khác gì trẻ con cả
người hậu này vừa mới làm hồi sáng bây giờ lại nói chuyện xin nghỉ với bà Xuân Nguyệt phu nhân của căn biệt thự này
" bà chủ à cậu chủ nhưng vậy!.
thật sự tôi không thể tiếp tục được mà" người trông hộ nói
cô rán đi, một tháng chỉ một tháng thôi tôi sẽ trả tiền gấp đôi cho cô mà" Xuân Nguyệt nói
" tôi không thể, tôi xin phép" nói rồi lời đi
cùng lúc đó cậu con trai nhỏ của gia đình về đến nơi, cậu ta là Dương La Thành, tính cách thì ăn chơi, không màng chuyện đời
" gì vậy mẹ? anh hại lại dọa người ta nữa à" La Thành hỏi
" mẹ cũng hết cách rồi, rõ ràng đã 28 tuổi vậy mà!.
tính tình như trẻ con, mẹ thật hết cách rồi " Xuân Nguyệt than thở
" anh hai có bệnh mà, mẹ cứ tìm người đi, trả giá cao một chút" La Thành thản nhiên nói
" con hay quá hén, người trụ giỏi nhất cũng được 1 tuần rồi đi, mẹ đâu phải là không cố gắng chứ" Xuân Nguyệt nói
" thôi mà, mẹ đừng giận, giận sẽ có nếp nhăn, sẽ già đấy" La Thành nói
" con đó,!.
mà nè sao người con toàn mùi rượu thế này? con lại đi chơi với mấy đứa bạn kia đúng không?" Xuân Nguyệt tức giận hỏi
" chỉ uống có chút thôi mà mẹ, mẹ căng quá rồi" La Thành nói
" căng!.
con!.
con cứ ăn chơi như vậy, sự nghiệp của cha con phải làm sao hả?" Xuân Nguyệt nói
" mẹ mấy cái kinh doanh ấy con không có hứng thú mà" La Thành nói
" không hứng thú cũng phải có, con phải đỡ đần cho cha chứ, một mình cha làm hết sao ông ấy chịu nổi" Xuân Nguyệt nói
" mẹ à cha vốn dĩ không xem trọng con, người cha xem trọng là anh hai, là anh hai đấy" La Thành nói
" Thì sao, ông ấy cũng không thể giao sản nghiệp lại cho một thằng khờ, con phải lấy đó làm động lực tiếp cận cha con chứ" Xuân Nguyệt nói
" mẹ! con mệt rồi con đi ngủ đây, mẹ ngủ ngon" La Thành nói rồi thì đi
" con!.
con với chả cái, nói một câu trả lời chục câu" Xuân Nguyệt tức giận nói
La Thành ghét qua phòng anh trai, thấy anh đang đọc sách anh lại hỏi
" anh hai anh đang làm gì đấy?" La Thành hỏi
" anh đang đọc sách đấy, em có muốn đọc chung không?" Dương Hạo Thiên ngây thơ hỏi
" thôi em không thích đọc mấy cái này" La Thành nói
" ukm!.
" Hạo Thiên ngoan ngoãn nói
" anh hai nè, nếu như có người đến chăm sóc anh, anh nên đối xử tốt với người ta một chút" La Thành nói
" anh đối xử tốt mà, anh xem mấy người đó là bạn cả đấy" Hạo Thiên nói
" haz anh hai à, anh bao giờ mới hết khờ đây hả? " La Thành nói
" anh đâu có khờ, anh thông minh mà, anh đọc sách luôn nè ghê chưa" Hạo Thiên nói
" rồi rồi anh thông minh, thôi anh đi ngủ đi, đọc trễ quá không tốt cho mắt" La Thành nói
" ukm anh đọc xong sẽ ngủ" Hạo Thiên nói
La Thành và Hạo Thiên là cùng cha khác mẹ, mẹ Hạo Thiên mất khi anh còn rất nhỏ, cha anh thêm bước nữa, dẫu như thế La Thành luôn xem Hạo Thiên là anh trai luôn đối xử tốt với anh
Huỳnh Nhược Vũ là nhân viên phục vụ của một quán cafe ở trung tâm thành phố, cô là cô gái có nụ cười rất đẹp, rất ấm áp
" cafe của quý khách chúc quý khách một ngày mới vui vẻ" Nhược Vũ vui vẻ nói
là một người tràn đầy năng lượng cô luôn khiến cho những người xung quanh điều cảm mến mình, anh bạn làm chung cũng vì vậy mà rất mến cô
" Hôm nay có vẻ vui vẻ quá nhỉ" Trần Việt Bân hỏi
" bộ bình thường em không như vậy à?" Nhược Vũ vui vẻ hỏi
" không hôm nay chỉ là tươi hơn mội ngày thôi" Việt Bân nói
" thôi anh đừng xàm nữa, lo làm cafe đi" Nhược Vũ nói
mỗi ngày của cô điều bắc đầu từ sớm và kết thúc đến tối muộn, hôm nay vẫn con đường củ cô vẫn vui vẻ đi về nhà, nhưng hôm nay nhà không mở đèn, cô bước vào trong gọi 2 tiếng "mẹ ơi" nhưng không thấy ai trả lời, cô có chút hoài nghi, bật đèn lên thì ra mẹ cô đã ngất ở giữa sàn, nhìn thấy thế cô lo lắng chạy đến
" mẹ mẹ mẹ" Nhược Vũ lo lắng nói
* ò é ò é*
tiếng còi xe cấp cứu vang lên, Trong Bệnh viện cô ngồi ở ngoài lo lắng cho mẹ
bác sĩ bước ra cô vội vàng chạy đến
" mẹ tôi sao rồi bác sĩ" Nhược Vũ lo lắng hỏi
" cô là người nhà của bệnh nhân sao?" Bác sĩ hỏi
" đúng, tôi là con gái của bà ấy" Nhược Vũ nói
" cô đi theo tôi" Bác sĩ dẫn cô đến phòng của mình
" bệnh nhân đã tụ 1 khối u ngây dưới phần tiểu não, nếu không làm phẫu thuật bây giờ tôi e! " Bác Sĩ lo lắng nói
" được, bác sĩ cứ làm phẫu thuật cho mẹ tôi đi, bao nhiêu tôi cũng trả cả, làm ơn cứu sống mẹ tôi đi mà bác sĩ" Nhược Vũ yếu đuối cầu xin
nhưng mà chi phí cho phẫu thuật đâu rẻ, đi đâu để kiếm số tiền lớn như vậy đây, khuôn mặt cô bây giờ không còn rạng ngời như khi sáng mà là một nổi u buồn trong đôi mắt
cô định làm nhiều việc cùng một lúc nên đã đến cty tư vấn việc làm tìm thêm
bản thân không có bằng cấp sau cô chỉ có thể làm việc chân tay, nhìn trên bảng tìm công việc cô nhìn thấy một tờ giấy tuyển dụng
số tiền là 28 ngàn tệ cho một tháng
cô bất giác cầm tờ giấy lên " chỉ trông chừng một người mà đã có 28 ngàn trong tay, mình chỉ cần làm 3 tháng là có thể trả tiền viện phí cho mẹ rồi" Nhược Vũ lẩm bẩm
sáng hôm sau cô đến 1 căn biệt thự lớn, lòng có chút lo lắng nhưng vì số tiền này nên cô hạ quyết tâm cho bằng được
cô bước vào căn biệt thự, bà Xuân Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt đâm chiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...