Yêu Nữa Được Không ?
- Đừng … trời … Nhẫn của tôi….
Bàn tay của Nam nằm gọn trong mép cửa, anh chàng rít lên vì đau. Bảo Yến ló đầu ra trông thấy hốt hoảng đẩy cửa nhưng tay Nam đã bị kẹt không đẩy được. Tuệ Lâm nghe tiếng la ó liền chạy lên :
- Anh hai, anh hai … sao anh nằm đây vậy ?
- Tay anh bị kẹt. Giúp anh với !
- Yến, đẩy cửa ngược vào đi !
Bảo Yến luống cuống đẩy cửa vào trong và Tuệ Lâm rút tay Khoa Nam ra, bàn tay rươm rướm máu và không cử động được các khớp xương, có lẽ đã bị gãy ngón tay. Yến vội vã chạy ra rồi xô cả Tuệ Lâm mà nắm lấy bàn tay của anh…
- Anh đưa tay vào đó làm gì vậy? Tay anh chảy máu rồi. Anh đau không?
Khoa Nam chỉ lắc đầu rồi cố dùng bàn tay còn lại, mở chiếc hộp ra. Chiếc nhẫn kim cương hiện ra trước mắt Bảo Yến. Nam gượng cười :
- Không thể để chiếc nhẫn anh đã mất cả tháng trời để thiết kế hư hỏng được. Dành cho em ! Người anh yêu nhất !
Yến giàn giụa nước mắt kéo Khoa Nam vào lòng. Tấm chân tình của Nam đã rung động được trái tim ấy. Nam như ngất đi vì cơn đau đớn. Đến 2 ngón tay bị gãy và bàn tay phải bó bột. Tuệ Lâm và Bảo Yến nhìn nhau, tiếng chuông điện thoại của Tuệ Lâm reo lên, Yến thấy sắc mặt của Tuệ Lâm biết ngay số máy đó là của ai. Cô gật đầu :
- Thôi, để tớ trông anh Nam. Cậu đi với hoàng tử đi !
- Đến lúc cậu nên thôi gọi anh ấy là hoàng tử.
- Ghen à?
- Không.
Tuệ Lâm ra khỏi phòng bệnh và nghe :
- Chào !
- Em đó hả ?
- Phải.
- Cả tuần rồi chúng ta không gặp nhau. Anh đến đón em tối nay nhé !
- Cũng được.
- Em không thắc mắc gì sao ?
- Có gì tối nói.
- Tối gặp nhé !
Duy tắt máy và thở dài vì nghĩ Tuệ Lâm không giận. Cô cũng trút hơi thở nặng nề vì không biết hờn trách Duy theo kiểu nào đây. Khoa Nam tỉnh dậy với bàn tay cứng đờ, anh đang nhìn nó chăm chú thì Bảo Yến bước vào, cả hai nhìn nhau trìu mến. Nắm nhẹ lấy tay Nam, Yến nói :
- Còn đau không?
- Anh biết em biết cách làm cho anh đỡ đau mà.
Yến phì cười nắm lấy bàn tay bị thương hôn lên liền mấy nụ hôn. Anh mím môi :
- Như thế này chịu đau cũng được.
- Anh trẻ con quá đi !
- Sao ? Hết giận anh rồi đúng không?
Yến nhìn Nam một chút rồi gật đầu. Anh ngồi dậy ôm chặt lấy Yến và len lén lấy chiếc nhẫn vẫn giữ trong người ra đeo vào tay cô. Yến nói :
- Không cần em đồng ý sao? Anh tự tiện lắm đấy !
- Thôi mà mẹ của baby !
- Anh chưa về gặp ba mẹ em
- Được rồi. Tay anh đỡ hơn 1 tý chúng ta sẽ đi.
- Hứa đó !
- Hôn anh đi ! Anh sẽ giữ lời.
Cả hai ôm ấp nhau cười tình tứ. Còn buổi tối hôm đó, Đoàn Duy đưa Tuệ Lâm đến một nhà hàng sang trọng và lãng mạn. Chỉ có mỗi hai người, Đoàn Duy nói :
- Mấy tuần qua anh hơi bận, nên không dành thời gian cho em.
- Anh bận gì?
- Công việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...