Yêu Nữa Được Không ?
- Oh … Vậy anh sẽ ra ngoài.
Duy bước ra ngoài và chờ trong vài phút, lát sau Tuệ Lâm mở cửa ra, chưa kịp nói gì thì nụ hôn của Đoàn Duy đã làm xua tan tất cả. Đặt Tuệ Lâm xuống giường và nhẹ nhàng hôn lên má, lên tóc và lên mũi cô, Lâm véo mũi anh :
- Hôn gì mà lắm thế !
- Anh đền bù ngày hôm qua thôi mà.
- Có biết ngày hôm qua người ta định tạo bất ngờ cho anh không ?
- Sorry mà. Sẽ không có mấy lần thất hứa vậy nữa đâu.
- Anh đã nói sẽ không làm em thất vọng nữa đó nha. Anh đừng quên lời nói đó !
- Anh sẽ cố gắng thực hiện thật tốt. Được không em?
- Chỉ muốn hôn anh ngay lúc này thôi.
Bảo Yến tình cờ đi ngang, cánh cửa đóng không chặt làm cô vô tình thấy được cảnh tình tứ của Lâm và Duy. Yến chỉ nhoẻn cười và rời khỏi nhà. Bà Quế và ông Kiên đang bí mật gặp gỡ tại nhà ông Kiên, bà Quế vừa tới đã hậm hực quăng xấp ảnh, Trần Kiên ngạc nhiên ngồi xuống nhìn, đó là những tấm ảnh của ông và Tuệ Lâm trong những lần đi chung. Ông Kiên hỏi :
- Chuyện gì vậy em?
- Con bé này có quan hệ gì với anh? Sao anh lại thân mật với con bé thế ?
- Em ghen hả?
- Anh biết em tức giận hoàn toàn không phải vì ghen mà.
- Nó chỉ là cháu gái của anh.
- Cháu gái? Có cần thiết phải vậy không? Em chẳng biết anh có cháu gái nào cả.
- Nó gọi anh là bác nhưng thực sự là con gái của chị gái anh. Nó ở Mỹ về, em biết cô bé này mà.
- Em không tin đây chỉ là đứa cháu gái của anh. Em có cảm giác rất thân quen với nó.
- Chỉ vì em có ấn tượng tốt với cô bé mà thôi. Không phải là đứa trẻ em nghĩ đâu.
- Em không tin rằng đứa con của em đã chết. Em chỉ cần xét nghiệm ADN là biết ngay thôi.
- Anh cấm em đấy !
Trần Kiên siết chặt đôi vai bà Quế mắt long sòng sọc đầy những ngọn lửa thù hận :
- Chúng ta ngồi chung một thuyền. Anh cấm em làm điều đó. Nó đang là mồi nhử Lý Đoàn Duy, em biết không?
- Đừng để em biết sự thật anh giấu con ở đâu.
- Anh nói nó đã chết rồi thì em cứ tin là nó đã chết rồi đi. Bây giờ em cũng đang có một đứa con trai, em còn đòi gì nữa.
- Em đã dối lòng mình nhiều năm qua rồi, em phải sống với một người mà em không hề thương yêu, phải nuôi một đứa con mà em không mang nặng đẻ đau. Em là phụ nữ, em không mang trái tim lạnh lùng và sắt đá như anh.
- Em hãy tự hỏi ai mang cho em những đau đớn đó. Là anh hay là chính Lý Gia Đoàn.
- Cả hai người. Vì cuộc chiến day dứt của hai người mà tôi trở thành người đáng thương như thế này đây.
Bà Quế trong cơn bức xúc đã chạy ra khỏi nhà Trần Kiên rồi va phải vào một chiếc Taxi đang bon bon lao tới. Bà bị hất mạnh về phía trước, Trần Kiên chạy ra và hoảng loạn :
- Quế, Quế à, tỉnh lại đi ! Ngọc Quế !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...