Yêu Nữa Được Không ?

Đoàn Duy đi đến tìm Trần Kiên, mặt hầm hầm và tay xách theo cái đĩa cùng bức thư ba anh gửi lại mà anh vẫn chưa có dịp một lần bóc ra đọc. Anh sẽ dự định đọc cùng Trần Kiên. Trông thấy Duy, Trần Kiên có vẻ hơi sợ sệt, nhưng rồi ông vẫn điềm tĩnh :
- Cậu tới đây thăm tôi đó à?
- Nếu ông nghĩ là vậy.
- Duy, con … con ngồi xuống đi !
Bà Quế trông thấy sắc mặt của Duy cũng hơi run rẩy. Duy mở laptop và điềm tĩnh nhìn ra cửa sổ đứng xoạc tay vào túi quần. Ông Kiên và bà Quế liếc nhìn nhau khi giọng nói của bà Quế xuất hiện trong đoạn ghi âm đó. Ông Kiên tức giận không kiềm chế nỗi sau khi xem xong đã đập chiếc laptop xuống sàn :
- Quế, em điên sao mà đi nói chuyện này ra hết vậy?
- Em chỉ kể cho con gái chúng ta nghe thôi.
- Nhưng không phải thời điểm này.
- Ông im đi Trần Kiên. Ông còn muốn che giấu sự thật này đến bao giờ ? Hả?
Duy xách áo ông Kiên lên và tặng ông một cú đấm dù biết rõ ông chưa hồi phục lại sức khỏe. Đoàn Duy rớt nước mắt đưa ánh mắt căm giận nhìn Trần Kiên :
- Ông chính là kẻ đã giết cả cha lẫn mẹ tôi. Phải không? Hả? Chính ông. Vì cái mớ tài sản của gia đình họ Lý mà ông nhẫn tâm biến tôi thành đứa trẻ mồ côi mẹ. Ông thật nhẫn tâm và ác độc. Giờ đây tôi hoàn toàn có thể giết ông để trả thù cho họ … Nhưng làm ơn hãy nói cho tôi nghe …. Về cái chết của họ …
- Buông ra đi thằng ranh con !

Trần Kiên phản kháng lại và xô Đoàn Duy ra, ông Kiên sửa lại bâu áo rồi nói :
- Phải. Ta đã giết ba mẹ mi đó. Bây giờ mi làm gì được ta? Chẳng phải chúng ta chẳng còn nợ nần gì nhau khi cha con ta đã phải chịu phát súng vô tình của mi?
- Tôi không muốn bắn Tuệ Lâm. Nhưng tôi muốn giết ông. Thực sự muốn giết ông đó. Nhưng có một điều mà ông vẫn không biết …
Duy đột ngột lấy trong tay cây súng vẫn chưa bị công an tịch thu và chĩa vào đầu Trần Kiên :
- …Cây súng này vẫn còn 1 viên đạn.
- Giết được thì giết đi. Đừng nhiều đời nữa thằng nhãi con. Mày cũng hèn hạ như ba mày lựa vào lúc người ta đang thất thế mà đánh thẳng vào thôi. Giết đi !
- Lý Đoàn Duy, Trần Kiên ! Dừng lại. Hai người có còn xem tôi đang đứng ở đây hay không?
Bà Quế hét lên, quả thực người phụ nữ này chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Duy và ông Kiên. Một người là người ông yêu. Còn một người đã nuôi lớn anh, người Duy gọi là mẹ. Bà Quế khóc sướt mướt :
- Đoàn Duy, hận thù ngày xưa… trong đoạn ghi âm, đúng là có thật. Nhưng nó vẫn còn đoạn kết mà mẹ chưa kịp kể cho con lẫn cho con gái ruột của mẹ nghe.
- Mẹ còn gì để nói nữa? Con rất thương mẹ. Nhưng con không thể chấp nhận sự thật rằng mẹ đã thông đồng với gã đồi bại này, giết ba mẹ ruột của con.
- Con hãy để mẹ kể lại. Rồi sau đó hãy tặng viên đạn cuối cùng trong cây súng dành ẹ.
Tiến Mạnh chạy khắp nơi không thấy Đoàn Duy ở đâu. Trong khi đó, sau khi được bác sĩ khám kỹ lưỡng. Khiết Nhã nói :

- Em tỉnh lại thì hay quá. Mấy ngay nay có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không có gì.
- Chứ sao em lại trúng đạn. Là ai bắn?
- Anh Duy.
- Cái gì? Đoàn Duy bắn em sao? Chuyện quái gì vậy?
- Chuyện dài dòng lắm chị ơi. Nói tóm lại thì … Ủa … thứ này …
Tuệ Lâm trông thấy cái bao đựng đĩa giống y hệt cái cô đã từng đặt cái đĩa ghi âm đoạn kể bà Quế kể lại cho cô nghe. Tuệ Lâm hốt hoảng :
- Sao nó lại ở đây? Có phải chị đã lấy thứ đó từ phòng em không?
- Cái đĩa CD này, chị nghĩ nó có thể giúp hai người làm hòa. Vì bên ngoài có ghi chữ gửi đến anh yêu… chị đã đưa cho Đoàn Duy.
- Anh Duy … chị đưa khi nào?
- 10 phút trước khi em tỉnh lại.
- Cái gì? Không xong rồi. Không thể để anh Duy thấy thứ đó trong lúc này.
- Tại sao?
- Không còn kịp nữa. Em biết anh ấy đang ở đâu? Chị làm ơn dìu em đi nhé !
- Thôi để chị lấy xe cho nhanh. Em chưa thể cử động mạnh nhiều đâu !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui