Yêu Nữa Được Không ?
- Lúc trước thì có. Giờ thì không cần nữa ạ !
- Sao thế? Hai đứa cãi nhau sao?
- Nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều mẹ ơi.
- Có chuyện gì thế?
- Hôm qua bọn con vừa chia tay nhau.
- Cái gì mà chia tay? Lý do gì thế?
- Có gì đâu mẹ. Không hợp thì không quen nhau nữa. Chuyện đó thường mà.
- Sao lại không hợp? Con lại giở thói ương bướng nữa chứ gì?
- Mẹ nghĩ mẹ hiểu con lắm sao? Mẹ nghĩ mẹ tường tận Tuệ Lâm lắm à? Con thì không nghĩ như thế.
Bà Quế thở dài giọng buồn buồn :
- Càng ngày con chẳng còn xem mẹ ra gì, cả lời nói của mẹ nữa.
- Con xin lỗi nếu lời nói của con làm mẹ nghĩ vậy.
- Con đâu có lỗi gì.
- Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe. Có thời gian con sẽ về thăm mẹ nhiều hơn. Bây giờ thì ngoài công việc ra, con đâu còn dành thời gian cho ai nữa.
- Lái xe an toàn con nhé !
- Dạ !
Đã có một dạo Duy nghĩ bà Quế luôn hờ hững với những suy nghĩ, cảm nhận và những gì Duy cần ở một người mẹ. Tuy nhiên, có lẽ anh đã sai. Dù sự thật rằng anh không phải là con ruột của bà nhưng Duy cũng có những kỷ niệm được mẹ túc trực bên giường suốt đêm khi bị sốt, những lần Duy cười hết cỡ khi được mua món đồ chơi anh yêu thích hay khóc lóc trên vai mẹ khi bị ăn hiếp ở trường. Không có những kỷ niệm như thế với cha nhưng với bà Quế giờ Duy nghĩ lại anh không thiếu những điều đó. Duy từng cho rằng bà chưa tự tay nấu cho anh dù chỉ là một tô mì gói nhưng bà Quế đã không ngại đường xa tự lái xe đi mua cho anh loại bánh anh thích dù địa chỉ hơn 40km vào lúc khuya. Nghĩ lại Duy thấy mình đôi lúc như một thằng ngốc vô tâm. Anh đã bị cái suy nghĩ đó ăn mòn sau một thời gian dài sống một mình, cô đơn nơi xứ người quên mất cảm giác gia đình, cảm giác bên mẹ. Duy cũng có mẹ, được mẹ thương yêu. Cảm giác hồi tưởng thật là dễ chịu !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...