Yêu Nữa Được Không ?
Chap 39:
Bà Quế với căn bệnh lao phổi ngày càng nặng, bà đã thuê một bác sĩ riêng túc trực ở nhà bà. Trần Kiên cũng thường xuyên lui tới, bà Quế nói :
- Em đã nói cho con bé nghe gần như là phân nửa câu chuyện.
- Tại sao em lại làm vậy?
- Em không nghĩ căn bệnh của em sẽ khỏi. Em sợ một ngày nào đó em phải ra đi mà không làm cho con hiểu tại sao bi kịch lại xảy ra như vậy. Rồi lại thêm định mệnh trớ trêu khiến nó và Lý Đoàn Duy trở thành một đôi.
- Em phải cố lên. Chúng ta vẫn chưa có ngày nào hạnh phúc trọn vẹn kia mà.
- Em và anh là một đôi có duyên không phận. Từ đầu tới cuối lẫn sau này chúng ta dù có thế nào vẫn là một đôi không bao giờ có hạnh phúc trọn vẹn. Điều trọn vẹn duy nhất giữa hai chúng ta chính là đứa con gái.
- Anh biết. Nó vẫn đang cố xa lánh anh.
- Tuệ Lâm là một đứa hiểu chuyện. Hôm đó không ít thì nhiều, em chắc chắn nó đã thay đổi suy nghĩ một chút về chúng ta.
- Nhưng nó không hề chấp nhận anh.
- Hãy từ từ. Còn kế hoạch của anh tới đâu rồi?
- Nó vẫn quá tập trung và nghiêm chỉnh với công việc. Không có cách nào làm nó xao lãng để thực hiện đòn chí mạng buộc nó phải giao quyền quyết định cho anh.
- Anh định làm gì với tập đoàn Lý Đoàn?
- Rồi em sẽ biết.
- Sao anh lại đưa bà nội thằng Duy vào viện dưỡng lão mà không báo cho em hay?
- Người anh muốn trả thù là Lý Gia Đoàn và nơi anh muốn san bằng là tập đoàn thực phẩm chứ không phải bà lão ấy. Anh không muốn bà ấy chứng kiến những điều ảnh hưởng tới sức khỏe của bà.
- Anh luôn tốt.
- Và em là người duy nhất nói với anh câu đó.
Ông Kiên nắm lấy tay bà Quế và đặt lên đó một nụ hôn dài. Bà Quế mỉm cười tựa đầu vào vai ông và cả hai cùng thưởng thức bản nhạc Carless Wishper thật ấm áp và lãng mạn…
Trời tối …
Duy vừa về tới Sài Gòn, anh muốn tìm một ai đó chia sẻ nhưng chả biết tìm đến ai. Với Tuệ Lâm thì lúc này không nên gặp thì hay hơn. Vì Duy không muốn tình hình cả hai càng ngày càng xấu. Tuệ Lâm cũng đang lãng tránh Huy Hoàng vì chuyện anh thích cô ngày càng được công khai. Duy nghĩ gì thì nghĩ nhưng anh cũng cảm thấy ray rứt. Duy uống hết chai bia rồi chạy đến khu nhà trọ và đi bộ vào vì ở đây xe hơi chạy vào không lọt. Tuệ Lâm đang ngồi miên man nhìn laptop, thấy Duy xuất hiện bên cửa sổ, cô nhìn một lúc rồi mở cửa ra. Duy gãi đầu :
- Anh không được mời vào sao?
- Dĩ nhiên là được.
Duy cởi giày ra và ngồi tréo chân như Tuệ Lâm, có vẻ kiểu ngồi trong không gian chật hẹp thế này anh không quen. Tuệ Lâm hỏi :
- Anh về khi nào thế?
- Về hồi chiều.
- Sao anh tới đây khuya vậy?
- Khoan hãy nói chuyện đó. Lâm à, nghe này …
Duy xiết nhẹ tay Lâm, chần chừ chút xíu, anh nói :
- Không muốn ở gần Trần Kiên nữa … thì vẫn có nhà của anh - biệt thự Duy Lâm của chúng ta… Em có thể ở đó mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...