Yêu Nữa Được Không ?
Chap 34:
Duy trở về nhà, thay quần áo và chuẩn bị đi làm. Đi ngang phòng bà Quế, thấy bà đang chải tóc và trang điểm, anh bước vào :
- Chào mẹ !
- Con đi cả đêm qua đó hả?
- Vâng.
Nhận ra một vài tiếng ho nhẹ, Duy nói :
- Mẹ bệnh à?
- Chỉ cảm một chút thôi. Mà mẹ nghe nói con vừa cho xây cất căn biệt thự với số tiền không nhỏ ở ngoại ô. Có đúng như vậy không ?
- Dạ có.
- Nhà mình đâu có thiếu chỗ. Cũng đâu còn ai mà con phải muốn dọn ra riêng hả con.
Duy nhìn bà Quế, bà không vui ra mặt. Anh chỉ bình thản đáp :
- Con không có ý nghĩ đó. Nhưng ý định ra riêng đã được con dự định từ lâu rồi ạ.
- Rồi con sẽ bỏ mẹ đơn độc ở đây à?
- Có những mối quan hệ của mẹ mà nếu có con thì sẽ làm mẹ thêm vướng bận. Bởi mẹ vẫn còn trách nhiệm với gia đình họ Lý. Con có thể không thích nhưng điều đó không phải là tốt cho con nên con nghĩ con không có quyền. Nhưng giờ thì ba cũng đã mất, ngày bà nội đi cũng không còn xa. Căn nhà này coi như là món quà con tặng lại mẹ, để mẹ có thể tự do với những mối quan hệ mà mẹ cảm thấy vui vẻ trong khoảng thời gian sau này.
- Con không cần bận tâm điều đó. Mẹ đâu có ý định sẽ …
- Xem như lần này là lần con nghĩ ẹ đi.
- Vậy … lúc nào con sẽ dọn ra?
- Còn lâu mà mẹ. Căn nhà đó con không ở một mình đâu, con sẽ dọn ra khi nào con kết hôn. Sau đó con sẽ dời linh vị của ba về đó.
- Vậy là con đã có những bước chuẩn bị sẵn rồi đó hả?
- Chỉ mới là dự định ban đầu. Đâu có gì là chắc chắn. Vợ con còn chưa cưới, mẹ lo gì.
- Vào toilet lấy hộ mẹ hộp kem dưỡng da.
- Được ạ !
Duy vào toilet, hộp kem để ngay thành bồn tắm. Lấy cái hộp xong, anh để ý thấy vài cọng tóc còn rơi dính lại trong áo khoác bà treo trên móc. Duy nhếch mép cười :
- Vận may giúp mình, không cần phải lén lút lấy những thứ này. Sao hên thế nhỉ?
Đưa cho bà hộp kem dưỡng da, Duy lễ phép :
- Chào mẹ con đi làm !
- Ừ. Chào con !
Bỏ mẫu tóc thứ hai vào một túi nylon khác. Duy cẩn thận cất nó đi rồi lái xe đến công ty, trông thấy Trần Kiên vừa bước ra khỏi xe với gương mặt rất yêu đời đang huýt sáo bước đi. Duy cười đắc chí :
- Chờ đi Trần Kiên ! Nhất định tôi sẽ tìm ra lời giải của những câu đố từ ông. Giờ chỉ còn mẫu tóc của ông nữa thôi !
Duy bước ra khỏi xe, Tiến Mạnh trông thấy Đoàn Duy rồi kéo áo lại :
- Nè !
- Chuyện gì vậy?
- Dạo này cậu thoắt ẩn thoắt hiện, kỳ vậy !
- Không có gì đâu. Tối nay rủ cậu đi uống rượu đền lại, được chưa?
- Nói năng gì lạ thế. Xưa nay điểm hẹn đi chơi của chúng ta có phải là mấy chỗ đó đâu.
- Thì cứ đi.
Duy sửa lại cravat cho bạn thân rồi vào phòng làm việc. Tuệ Lâm vào trường thì Huy Hoàng đã chờ cô sẵn, Lâm mỉm cười :
- Chờ tôi lâu chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...