Yêu Nữa Được Không ?
Chap 5:
Duy mở mắt ra, chỉ mới gần 6 giờ sáng, trời vẫn còn tối mịt. Quay sang bên cạnh, cô nàng Tuệ Lâm vẫn ngủ say ngon lành trong chiếc áo khoác ấm áp của Duy. Cả đêm qua Duy đã nằm dưới sàn và đến giờ anh mới nghĩ đến cảm giác đau lưng. Duy vào toilet tìm dao cạo râu, không may xước một đường làm rách da, chảy cả máu. Nhớ tới túi khăn giấy có thói quen bỏ ở túi quần sau, Duy chạy ra ngoài. Máu nhỏ giọt xuống cả nền drap trắng, chiếc quần vẫn nằm trên giường. Duy chạy vào toilet tiếp tục vệ sinh cá nhân…
Tuệ Lâm choàng tỉnh, cô ngơ ngác ngồi dậy và định hét lên vì đây không phải là căn phòng nhiều màu sắc ở nhà Bảo Yến. Tuệ Lâm ngồi dậy, thấy trên người chỉ là bộ quần áo khác. Cô còn hốt hoảng khi thấy mấy giọt máu rơi rớt trên giường. Hét lên một cái thật to rồi ôm mặt khóc. Duy giật mình chạy ra :
- Chuyện gì thế ?
- Là anh hả ? Anh đểu lắm … Đáng ghét !
Tuệ Lâm mất bình tĩnh, cô lấy mọi thứ có thể quăng vào Duy. Điện thoại, gối, quần áo, rồi đến cả cái đèn ngủ và gạt tàn thuốc cũng bị quăng đi tất. Duy né không kịp hai món cuối nên đã dính một cú trời giáng trên đỉnh đầu. Lại phải đổ máu thêm một lần nữa, phẫn nộ, anh chàng hét to :
- Cô điên à ? Dừng lại đi !
- Tôi chỉ sock anh có vài câu, anh đã hại đời tôi thế sao ? Đừng lại gần tôi ! Tôi sẽ kiện anh !
- Cô dừng lại đi, tôi đã làm gì cô chứ ?
Thấy cô nàng ấm ức chỉ những giọt máu trên drap, Duy nhăn mặt :
- Cô chứng minh được máu này là máu của cô sao ? Mà cô vẫn còn à ?
- Anh … Cái đồ …
- Được rồi đừng quăng nữa. Tôi xin lỗi vì câu nói đó. Nhưng tôi đính chính lại, đây là máu của tôi. Từ vết xước do cái dao cạo chết tiệt của khách sạn này gây ra. Được chưa ?
- Anh nói dối. Đêm qua lợi dụng lúc tôi say anh đã đưa tôi vào đây và làm chuyện đó phải không ?
- Đêm qua cô không gặp tôi mới phải ngồi khóc thế đấy. Bọn chúng không đủ tiền đưa cô vào khách sạn năm sao qua đêm đâu.
Rồi Duy ngồi xuống và kể lại mọi chuyện, anh còn quăng chiếc áo rách mà Tuệ Lâm tự xé vào đêm qua. Rồi cả hai trả phòng và rời khỏi khách sạn. Trông cô nàng có vẻ hối lỗi, chỉ cúi gầm xuống. Leo lên xe một cách bẽn lẽn, Duy cũng biết chuyện nên đã đóng mui lại bởi xe anh là chiếc xe mui trần thời thượng tránh mọi ánh mắt soi mói. Lái xe đi một đoạn, Duy nói :
- Cứ mặc cái áo của tôi mà ra khỏi đây. Tôi đưa cô đi mua cái áo khác.
- Không cần đâu.
- Nhưng tôi cũng phải lấy lại cái áo.
- Đã nói không cần mà. Đưa tôi về nhà đi !
Nhếch mép cười một cách khó ưa, Duy mỉa mai :
- Cô ngại cái gì ? Cô dám cởi áo trước mặt bao nhiêu đàn ông thì sao lại ngại mặc một chiếc áo nam khi đi vào mấy cái shop thời trang đắt tiền hả ? Sợ người ta nói cô là con gái hư à ?
- Anh im đi ! Anh có quyền thả tôi xuống tại chỗ này nhưng tôi cấm anh sỉ nhục thôi thêm lần thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...