Yêu Nữ Xin Tự Trọng

"Ai da, ngày hôm nay số người muốn tìm nam nhân yêu quý của sư điệt thật là nhiều nha." Mỹ phụ liếm liếm môi,rồi đem ánh mắt thả trên người Giang Vân Hạc,trong ánh mắt nàng tràn đầy một sự hào hứng chưa từng có.

Đám người trên hai ngọn núi lại nhìn về phía Giang Vân Hạc.

Lại là cướp hắn?

Hay là cướp người nào khác?

Trên bầu trời,hoả vân ( mây lửa) nhấp nhô trùng trùng, ba chiếc thuyền màu hồng cực lớn chui từ trong một đám mây ra ngoài,ở phía trên thuyền,mấy chục tu sĩ mặc trang bị giống hệt nhau đứng bất động thành từng hàng ngay ngắn.

Một nam tử mày kiếm mắt sáng đứng cùng một thiếu nữ váy trắng trên một trong ba đầu thuyền lạnh lùng nhìn xuống Vô Nhai Sơn.

Tô Tiểu Tiểu cười khì khì,ánh mắt uốn thành ánh trăng non, nàng chậm rãi tiến lên mấy bước.

"Ngươi cũng tìm ta đòi người, nàng cũng tìm ta đòi người,nhưng mà người chỉ có một thôi nha,hay là các ngươi đánh một trận trước đi?"

Đám người nghe thấy như vậy lập tức sáng tỏ,đúng thật là lại tìm Giang Vân Hạc.

Trong mắt mọi người lập tức có suơng mù bao phủ,tên này chỉ là một tiểu tu sĩ Dũng Tuyền cảnh quèn,nhưng sao lại có nhiều người muốn cướp hắn như vậy, nữ nhân cướp, nam nhân cũng cướp, ai ai cũng đều không phải là người bình thường.

Hay là bên trong ngươi hắn có cái gì mà người ngoài không biết được?

Nếu nói như vậy không lẽ tiểu tử này không phải là người, mà là thiên tài địa bảo gì đó biến thành người sao?

Rất nhiều người đều có chung ý nghĩ như vậy,tất cả cố tình xem kỹ Giang Vân Hạc một lúc, ngay cả mấy người Hồng Hoa lão tổ cũng nhịn không được mà nhìn qua một lần.

Rồi cuối cùng tất cả cùng xác định hắn đúng là người.

Vậy là ánh mắt rất nhiều người đang từ cao sơn ngưỡng chỉ(1) chuyển thành nhìn mà thở dài thườn thượt..

Hôm nay thật sự là có thêm kiến thức.

Đặc biệt là mấy tu sĩ trẻ ở sườn núi được thêm kiến thức cực nhiều,tất cả đều cảm thấy chuyến đi này rất không tệ,tuy lưỡng đạo đấu kiếm còn chưa bắt đầu mà đã có nhiều chuyện đặc sắc như vậy.

Kế Nguyên cùng Chấp Nguyệt đều sững sờ,cả hai đều nhìn thoáng qua đối phương trong giây lát.

Nhưng Chấp Nguyệt hơi chút nhíu mày, lần này không biết người của triều đình tới đây có ý định gì.

Nhưng mặc kệ đối phương muốn làm cái gì, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.Lặng lẽ nhìn về phía Giang Vân Hạc một lát,rồi lại liếc nhìn nam tử áo đỏ,rồi nàng cất giọng: "Người, ta nhất định phải mang đi!"


Kế Nguyên cũng không có nghĩ nhiều, dù sao hắn tới đây cũng chủ yếu là tìm tên tiểu tử này về.

Ngày trước Tô Tiểu Tiểu ở trước mặt mình mang Giang Vân Hạc đi, nếu mình không mang người này về, sau này còn điều binh khiển tướng thế nào?Về sau, trong triều đình cũng dễ có người lấy việc này làm điều cản trở.

Mà mặt khác, tiềm lực Giang Vân Hạc này quá cao, ngày sau cũng là một trợ thủ cực kì tốt.

Nhưng còn nha đầu Chấp Nguyệt của Tử Thần Tông này thì sao? Nàng muốn Giang Vân Hạc làm cái gì?

Trong nháy mắt, tâm tư Kế Nguyên chuyển đổi trăm lần,hay là mình đem Giang Vân Hạc mang về trước,sau đó hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện, nếu hắn và Chấp Nguyệt có giao tình, vậy cũng không có gì quan trọng.

Cảm nhận được mấy người sau đầu đưa tới một ánh mắt có nhiều thâm ý,cũng khiến hắn khẽ nhíu mày.

Việc này quan hệ đến mặt mũi của mình, thêm nữa là việc quan hệ đến mặt mũi triều đình, lúc này vô duyên vô cớ tặng người cho Chấp Nguyệt chắc chắn không được.

Nghĩ vậy,Kế Nguyên không để ý tới Chấp Nguyệt nữa,hắn nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu,nói bằng giọng lạnh lùng: "Ngươi và ta cũng nên đánh qua một trận, miễn cho ngươi tùy tiện làm bậy,rồi lại để cho người trong thiên hạ khinh thường."

"Hai ta đánh qua một trận,hay là ta cho ngươi người luôn này, hay là ta cho nàng nhé?" Tô Tiểu Tiểu không có chút hoang mang tiếp tục trêu đùa,rồi nàng quay đầu liếc nhìn Giang Vân Hạc: "Ngươi còn rất nổi tiếng nha, không hổ là nam nhân mà ta nhìn trúng!"

Giang Vân Hạc: Cõng nồi hiệp khách lần nữa vô địch!

"Cho ta!" Chấp Nguyệt cùng Kế Nguyên đồng thời nói.

Đám người trên hai ngọn núi:...

"Ngươi muốn đi với ai?" Chấp Nguyệt cùng Kế Nguyên lại đồng thời nhìn về phía Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc:...

Hắn hiện tại hận nhất chính là mình không có cái phép thuật giả chết gì đó.

Cũng may cõng nồi hiệp khách Tô Tiểu Tiểu lên tiếng kịp thời.

"Vậy thì ta trực tiếp chém hắn thành hai khúc, các ngươi mỗi người nhận một nửa, có được hay không?" Tô Tiểu Tiểu lại tiếp tục gây thêm thù hận.

"Không cần phải nói lời châm chọc, ngươi và ta đánh qua một trận trước!" Kế Nguyên dứt khoát không để ý tới điều gì nữa, mày kiếm hắn nhếch lên,trực tiếp đạp không mà đi, mấy trăm Hỏa Nha bay theo đuôi phía sau, từng đàn từng đàn dung hợp cùng hắn vào một chỗ.

Nhưng lúc này hắn cũng không tiện lộ ra chân thân,nên hắn phải dùng ngay một biện pháp khác.

Bàn tay hắn, hai gò má hắn bỗng lộ ra mắt chim ở bên ngoài làn da.


Tròng mắt Tô Tiểu Tiểu xoay chuyển: "Không lẽ ta đây lại sợ ngươi. Nếu ngươi thắng, ta mang người trả cho ngươi ngay!"

Sau đó nàng cũng bay lên không trung như vậy, chỉ bạc trong tay kết thành thiên la địa võng chụp tới phía Kế Nguyên.

"Vạn thiên!"

Trên người Kế Nguyên ánh lên vô số điểm đỏ, trong từng con mắt chim phun ra ngọn lửa màu đỏ,ngay lập tức hỏa diễm bay đầy trời.

Nhưng ngay lập tức lại có một đầu Bạch Long do vô số lá bùa tạo thành lại đâm tới phía Kế Nguyên, dù bị ngọn lửa thiêu đốt nhưng cũng chỉ có vài chỗ biến thành màu đen một chút.

"Nàng là của ta."

Chấp Nguyệt cắn răng nói:

"Lần này chính là sự tình của Tử Thần Tông ta, các hạ không nên nhúng tay vào."

Tay phải nàng xuất hiện một thanh trường kiếm hình thù kì lạ toả ra hàn khí, nàng đứng trên không trung liên tục chém ba lần,hàn băng u lam từ chỉ bạc lan nhanh chóng tràn đến ngón tay Tô Tiểu Tiểu.

"Việc này quan hệ đến triều đình, Tử Thần Tông ngươi không lẽ muốn cùng triều đình thành địch?"

Thân hình Kế Nguyên vừa động, tránh thoát lá bùa hình rồng, hỏa kiếm trong tay chém từ bụng rồng giấy từ trên xuống dưới, rồng giấy lập tức khắc hóa thành một đám lửa.

"Hai ngươi nói nhảm nhiều quá! Người nào thắng, người chính là của người đó." Tô Tiểu Tiểu tùy ý cười to, u quang sau lưng lộ ra, quét qua đem lửa cháy ngập trời kia rồi dập tắt hơn phân nửa.

Sợi bạc ở đầu ngón tay nàng đứt gãy từng chiếc,rồi lại trở thành vô số lưỡi dao bắn về phía Chấp Nguyệt.

Chấp Nguyệt múa nhanh trường kiếm, đầu tiên là nàng đánh bay từng sợi bạc hóa thành lưỡi dao kia,sau đó âm thầm cắn viên thuốc giấu ở dưới lưỡi, một cỗ linh lực mênh mông tràn vào trong cơ thể nàng, tùy ý đánh ngang quét dọc.

Nàng có thể cảm nhận được trên mỗi một vị trí trong cơ thể đều đang phát ra tiếng rên rỉ,nhưng vẫn không để ý một chút nào.

Nếu nàng không dùng phương pháp này, cho dù có bảo vật sư của phó ban thưởng thì cũng chỉ có thể đối phó với một người.

Vì vậy mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng rất đáng giá.

"Phong Kỳ!"


Rồi nàng dùng một tay khác quăng lên một tiểu kỳ ( cờ nhỏ) màu lục lam,trên bầu trời lập tức có gió lớn nổi lên, cuốn theo một thân áo trắng,mỹ nhân thanh tú mang theo anh khí mười phần.

Rồi nàng lại ném tiếp một thẻ bài lên không trung." Vũ lệnh!"

Trong giây lát,ở giữa trời cao mưa rào xối xả, khí hậu giữa hai ngọn núi hoàn toàn thay đổi,biến cố bên trong đột nhiên xuất hiện.

Trong trận gió táp mưa sa, Kế Nguyên đều nhận đến không ít ảnh hưởng.

"Băng phong!"

Hàn khí hình thù kỳ lạ từ trên trường kiếm phát ra, lấy Chấp Nguyệt làm trung tâm, mưa lớn đầy trời hóa thành một trời đầy tuyết...

...

Ba người trên không trung đánh nhau lẫn lộn khiến đám người phía dưới nhìn hoa cả mắt.

Giang Vân Hạc nháy mắt mấy cái, tại sao lại biến thành loạn chiến rồi?

Chấp Nguyệt sao lại lợi hại như vậy? Một người đè ép đánh hai người?

Ai da..

Vậy tại sao lần trước Tô Tiểu Tiểu bắt được nàng?

Hay là nàng lấy bảo bối gì từ sư môn ra?

Làm sao bây giờ?

Kế thống lĩnh, Tô Yêu Nữ hai ngươi có thể cho thêm chút sức nữa hay không?

Nếu tiếp tục như thế, ta sẽ bị người bắt về làm áp trại "Phu quân" đó.

"Ai, Nguyệt tiên tử đang liều mạng." Đồng Thanh Xuyên phát ra âm thanh u oán,hắn quay đầu mắt nhìn Giang Vân Hạc,rồi lại lắc đầu,hắn vẫn không hiểu tại sao Nguyệt tiên tử và Tô Tiểu Tiểu lại vì cướp người mà đánh nhau như vậy.

"Liều mạng? Tại sao lại như vậy?" Trong lòng Giang Vân Hạc tràn đầy nghi hoặc.

"Coi như Nguyệt tiên tử phá vỡ một bước kia, đả thông Tử Cái, trong ngoài liên kết, thành tựu Nguyên Môn cũng khó có thể tạo ra uy thế như thế, huống chi Nguyệt tiên tử còn chưa có bước ra một bước kia. Sợ là nàng đang dùng dược vật gì đó để kích phát tinh huyết, mới có thể kích phát mấy pháp bảo dạng này." Đồng Thanh Xuyên thở dài nói.

"Tuy nói ngày sau cũng có thể tu dưỡng lại, nhưng cũng muốn hao phí không ít công phu."

Vừa dứt lời,hắn vỗ vỗ vai Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc ngẩn người,rồi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy gió tuyết đầy trời, một đầu tóc đen kia của Chấp Nguyệt đều bị nhiễm trắng,tà váy dài phất phơ theo gió.

Hai mắt nàng tràn đầy chiến ý, thần sắc lạnh lẽo, khí thế bức người, để cho người ta chỉ có thể đứng xa nhìn, không dám có một chút khinh nhờn.


Ánh mắt Giang Vân Hạc càng ngày càng phức tạp.

"Ha ha ha ha, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi muốn liều mạng, ta còn lâu mới tiếp với ngươi. Hôm nay là bảo vật Tử Thần Tông của ngươi lợi hại, người tặng cho ngươi, nhưng ngươi cũng nên cẩn thận, nói không chừng ta lúc nào đó lại đi đoạt trở về đó." Tô Tiểu Tiểu phát ra một trận cười như chuông bạc, thân thể hóa thành một đoàn hắc vụ,bỏ chạy về nơi xa.

Giang Vân Hạc:...

Tô Tiểu Tiểu đúng là đã quyết định không chiến.

Đi qua thời gian dài để hiểu rõ như vậy, Giang Vân Hạc có thể khẳng định, Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa xuất toàn lực.

Ít nhất còn có tinh sa kia nàng chưa sử dụng.

Nhưng hắn cũng không hi vọng nàng dùng tinh sa,bởi vì vật kia quá ác độc.

Nhưng bây giờ Giang Vân Hạc lại cảm thấy chính mình bị nàng hố.

Hắn lại mang đầy hi vọng nhìn về phía Kế Nguyên đại thống lĩnh.

Hoả diễm đầy trời lấm ta lấm tấm thành vòi rồng thông thiên diệt địa,vây hắn ở trung tâm.

Gió tuyết bên ngoài không ngừng làm hao mòn hỏa diễm.

Chỉ thấy trên mặt đất phía dưới đã thành một tầng băng cứng, một vài tảng đá còn biến mất hoàn toàn không thấy bóng dáng,phải biết uy lực gió tuyết này cũng không vẻn vẹn là đơn giản nhìn như vậy.

Thương thế Kế Nguyên vốn là chưa lành, giữ vững được nửa khắc đồng hồ thì cũng áp chế không nổi, khóe miệng hắn chảy ra vệt máu, một lát sau hắn lại phun ra một ngụm máu, tức giận quát khẽ:

"Tử Thần Tông!"

Nếu không phải thương thế của ta chưa lành, cảnh giới lại bị rơi xuống, còn không thể lộ chân thân, tự trói tay chân, làm sao lại bị như vậy?

Trong lòng Kế Nguyên âm thầm giận dữ.

Rồi cả người hắn hóa thành một ánh lửa bỏ chạy về phía thuyền nơi xa.

"Xong!"

Giang Vân Hạc thở dài một tiếng.

Hắn nhớ tới chính mình cũng đã từng ở dưới hoàng hôn chạy nhanh như vậy, còn giờ thì mất toi thanh xuân rồi.

Chú thích:

(1) Cao Sơn Ngưỡng Chỉ: Nguyên văn: “Cao sơn ngưỡng chỉ ; Cảnh hàng hành chỉ ”. Nghĩa là: “Núi cao thì ai cũng muốn nhìn; Đường lớn thì ai cũng muốn đi”.

Cảm ơn đạo hữu matroimoc06 và MãnhThiên đã đẩy KP và ủng hộ truyện nhoé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui