Yêu Nữ Xin Tự Trọng

“Cái này phải to bằng cả một quả núi a!"

Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn tường thành trước mặt bằng ánh mắt hâm mộ, hắn ước lượng bức tường này phải cao bằng toà nhà mười ba bốn tầng, nghĩa là khoảng hơn 50 mét, đổi ra là tầm mười ba trượng.

Liên miên không ngừng, phạm vi tòa thành gần như chứa toàn bộ cả tầm mắt, càng nhìn càng không thể nhìn thấy ngọn.

Nhưng khiến cho người ta kinh ngạc hơn nữa chính là một cái đầu quái thú thật lớn treo ở trên cổng thành, nhìn có hơi giống đầu sư tử, chỉ là nó lớn cực kỳ, một cái đầu này phải to bằng cả một gian phòng.

Giang Vân Hạc không cần mở ra Chân Thực Thị Giới, nhìn luôn cái đầu trước mặt, bỗng hắn thấy tròng mắt con sư tử kia khẽ động đậy, giống như đang nhìn ngược lại mình.

Ngay lập tức một luồng khí lạnh từ gót chân hắn chạy thẳng lên đầu.

“Cái đầu treo trên kia để làm gì vậy? Là vật còn sống sao?”

Giang Vân Hạc chạy lại gần Tô Tiểu Tiểu, nghiêng đầu hỏi nhỏ.

“Để dọa mấy tên nhà quê như ngươi đấy!”

Tô Tiểu Tiểu thuận miệng nói.

Giang Vân Hạc nhảy não thật nhanh, ngay lập tức hắn hiểu ra:

“Là dùng để ra oai với mấy tên tu sĩ mới tới đây lần đầu, để tránh việc có người quấy rối ở trong thành phải không?”

Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo một chút khen ngợi.

“Ngươi cũng thông minh đấy!”

Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn lại, cái đầu kia vẫn đang nhìn mình.

Lon ton chạy đám người phía trước thêm vài bước, hắn quay đầu nhìn lại lần nữa, cái đầu kia vẫn cứ nhìn mình.

Giang Vân Hạc đành phải tự an ủi, có thể đồ vật này đang nhìn Tô Tiểu Tiểu, dù gì nàng cũng là người vừa gây ra chuyện xấu nên bị coi là đối tượng bị theo dõi đặc biệt cũng không có gì lạ.

Nhưng đáng tiếc, mặc dù đầu sư tử hữu ý, nhưng Tô Tiểu Tiểu lại vô tình, nàng không thèm ngẩng đầu lên một chút nào, vậy nên cho dù tròng mắt sư tử kia có trừng lòi ra thì cũng vẫn vô dụng...

Thủ tục vào thành cũng rất đơn giản, phí vào thành mười đồng, Giang Vân Hạc ném khối bạc vụn bay qua cho tên gác cổng, hắn cũng không thèm lấy tiền thối lại, nhanh chóng đi thẳng vào.

Vừa tiến vào thành, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một mảnh đất trống rất rộng, phải dài tới mấy chục trượng, phía sau là từng tòa kiến trúc nối tiếp nhau san sát.


Ở chính giữa là một con đường lát đá hoa, hai bên trồng từng hàng cây xanh tạo thành bóng râm, còn có cả bồn hoa trang trí nữa.

Không ngờ tự nhiên hoá ở đây so với thành phố hiện đại ở Địa Cầu cũng không kém cạnh chút nào.

Du khách thì đông như dệt cửi, cho dù mới vừa vào thành, nhưng đã có thể nhìn thấy vô số xe ngựa thương nhân ngừng ở ven đường làm ăn buôn bán.

Còn có một đội kỵ sỹ ngồi trên lưng ngựa thong thả đi qua, có lẽ là lính tuần tra của Khánh Dương phủ.

Tất cả đều rất ngay ngắn thẳng hàng.

“Thật là ngầu!” Giang Vân Hạc nhìn theo mấy kị sĩ một lúc lâu, cuối cùng cảm thán nói.

Tiến lên phía trước thêm một đoạn, lúc này hai bên đường đều là lầu các cao tầng, bên trên lầu nào cũng có mấy thiếu nữ che lụa mỏng trên mặt, ánh mắt nhìn ngó xung quanh.

Dưới cửa lầu còn có mấy đại hán người vạm vỡ canh cửa.

Nếu chỉ một hai tòa lầu như vậy thì còn dễ hiểu, nhưng càng đi về phía trước, loại lầu ấy lại càng nhiều.

“Đây là……?” Giang Vân Hạc kinh ngạc trong lòng, không lẽ thanh lâu Khánh Dương phủ đều trực tiếp xây ở hai bên tuyến đường chính như vậy?

Cũng không đúng ……Nhìn quy mô mấy tiểu lâu hai bên đường này, cùng lắm cũng chỉ là lầu nhỏ thôi.

Trong lúc Giang Vân Hạc vẫn đang trầm tư trong suy nghĩ, thì có một nữ tử trên lầu vẫy vẫy tay về phía hắn, thấy hắn ngẩng mặt nhìn lên, nàng trực tiếp ném một quả tú cầu bay xuống.

Quả tú cầu kia có vẻ nặng, không lơ lửng ở trên không trung chút nào, cứ thế bay vèo vèo đập về phía hắn.

Giang Vân Hạc duỗi tay đỡ lấy, trọng lượng quả cầu đúng là không nhẹ, nhưng cũng không phải quá cứng, chắc là làm từ da thú rồi nhét cát vào. Nhưng nếu quả này mà đập vào đầu, thì cũng đủ quay đơ một người.

Đang cầm trên tay nhìn ngắm, Giang Vân Hạc còn chưa biết cái này đến từ môn đạo nào thì phía đằng xa có bốn năm đại hán vạm vỡ chạy ầm ầm về phía hắn.

“Này này này, các ngươi định làm cái gì?” Hắn quay đầu kêu cứu, thì thấy Tô Tiểu Tiểu đã lùi ra ngoài vài mét, nàng cứ đứng ở kia cười tủm tỉm xem hài.

Trong lòng Giang Vân Hạc biết là không ổn, nhanh chóng xoay tay ném tú cầu trở về, hắn lại dùng thêm một chút kỹ xảo khiến quả cầu bay lơ lơ lửng lửng trên tay thiếu nữ nọ.

Đôi mắt thiếu nữ càng sáng hơn, nàng chỉ vào Giang Vân Hạc hô lớn: “Chính là hắn, đừng để cho hắn chạy. ”

Mấy đại hán kia nhanh chóng xông xồng xộc tới giữ tay giữ chân, định ấn Giang Vân Hạc xuống mặt đất, hành động của mấy người này đều lưu loát, dứt khoát, động tác cực kì nhanh, không ngờ tất cả đều có võ công trong người.


Gót chân Giang Vân Hạc lóe lên, thân thể hắn xoay vòng vòng vài cái chui ra ngoài, động tác nhanh nhẹn thuần thục như mây trôi nước chảy.

Ngay cả động tác của tu sĩ hắn đều còn thể nhìn thấu, kể chi đến mấy cao thủ giang hồ phàm trần này.

Ngay lập tức đám người xem náo nhiệt cách đó không xa hò hét ầm ĩ, trầm trồ khen ngợi.

Không nghĩ tới hắn mới lộ ra một chút công phu mèo cào này, mà năm sáu cái lầu các xung quanh đều ném tú cầu xuống, tất cả đều hướng về Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc thấy tình hình như thế cũng ngờ ngợ ra một chút vấn đề. Không lẽ những cô nương này đang canh chừng đường chính, chỉ cần nhìn thấy thư sinh nào mới đến trẻ tuổi đẹp trai là ném tú cầu vỡ đầu, sau đó bắt trở về thành thân?

Càng nhìn hắn càng suy luận mình hợp lý.

Rồi hắn nhanh chóng ném năm sáu cái tú cầu kia trở về.

Bốn phía xung quanh âm thanh hò reo ủng hộ càng ngày càng to.

Không ít người qua đường đều dừng lại xem náo nhiệt, tạo thành một đám mặt mày hớn hở.

Thấy vậy, Giang Vân Hạc đành cụm tay đáp lễ một vòng xung quanh: “Đa tạ các vị cô nương có lòng yêu mến, giang hồ đường xa, ta có việc phải đi trước một bước, cáo từ. ”

Sau đó nhằm lúc không còn bị mấy đại hán vây quanh, hắn liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chỉ trong giây lát thân hình đã biến mất bên trong đám người.

Sau khi chạy ra ngoài tầm bốn năm trăm mét, không còn nhìn thấy mấy thiếu nữ che mặt trên gác mái, Giang Vân Hạc mới dừng lại.

Ở một bên, Tô Tiểu Tiểu vẫn cười ngặt nghẽo miệng không khép lại được.

“Đây là tình huống gì vậy?” Giang Vân Hạc hỏi.

“Chuyện của phàm nhân, làm sao ta biết được?” Tô Tiểu Tiểu nhịn cười nói xong, lại há há cười.

Giang Vân Hạc tìm một người qua đường thử dò hỏi một chút, quả thật giống như suy nghĩ của hắn trước đó.

Hôm nay là ngày mười lăm, vào ngày này mỗi tháng, những cô nương không có ý trung nhân sẽ lên lầu cao quan sát dưới đường, nếu gặp người nào hợp ý sẽ ném tú cầu cho người đó, sau đó kéo về nhà thành thân.

Nếu không trúng thì cũng không sao, nhưng nếu trúng thì lại gặp mấy tên dưới lầu đều là người bảo vệ, võ nghệ phi phàm, có rất nhiều thư sinh muốn chạy mà cũng không cơ hội.


Còn mấy cô nương vừa rồi, họ đều là con gái của mấy nhà đại phú trong thành, vậy nên mới có tư cách đứng ở hai bên con đường gần cửa lớn quan sát chọn lựa.

Trăm ngàn năm qua, danh tiếng phong tục ở nơi này ngày càng lan rộng, mỗi năm vào ngày mười lăm của các tháng đều sẽ có rất nhiều thư sinh, công tử từ các thành trì lân cận tới đây, bởi vậy ngay từ đầu khi nhìn thấy tuổi tác cùng phong cách ăn mặc Giang Vân Hạc, đã có rất nhiều người hiểu lầm.

Giang Vân Hạc nghe xong cảm thấy chuyện này cũng rất có ý tứ.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Hắn quay đầu hỏi Tô Tiểu Tiểu.

“Cứ đi theo ta là được. ”

“Người kia là tu sĩ. ”

Trong lúc lơ đãng Giang Vân Hạc nhìn thấy một nam tử tóc đỏ màu máu tươi, đôi mắt đen lạnh lùng sâu thẳm không thấy có một chút lòng trắng.

Tất nhiên đối phương cũng phát hiện ra hai người bọn họ, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đi.

“Là người của Luyện Huyết Tông, tới tham gia Lưỡng đạo đấu kiếm. ”

Tô Tiểu Tiểu tùy ý nói.

“Vì sao các ngươi phải tiến hành lưỡng đạo đấu kiếm?”

Giang Vân Hạc cảm thấy kỳ quái nhất cũng không phải Lưỡng đạo đấu kiếm, mà là lưỡng đạo trong cuộc đấu kiếm này.

Phải biết môn phái phổ biến của các quốc gia chia làm chính đạo, tả đạo và ngoại đạo.

Danh môn chính đạo, tà ma ngoại đạo, không phải là hai thế đối lập sao? Muốn đấu kiếm thì cũng chỉ cho hai hoặc vài người đấu, vì sao mà cả tà đạo và chính đạo phải đánh nhau?

“Năm đó hận thù giữa tu sĩ, giữa các tông các phái rất nhiều, chém chém giết giết nhau máu chảy thành sông, tu sĩ tam quốc điêu tàn, cuối cùng hai đạo lập ra quyết định ba mươi năm đấu kiếm một lần, nếu có thù hận gì thì ở trên đấu trường giải quyết. Ngày thường nếu có chém giết nhau thì cũng là len lén tiến hành, cũng không bao giờ xuất hiện môn phái đi chinh phạt bao giờ.

Mà Lưỡng đạo đấu kiếm chính là dùng để giải quyết một ít phân tranh, tra xét thực lực các phái, và cho cả tiểu bối đi lấy thêm kiến thức.”.

“Nhẽ ra phải là Tam đạo đấu kiếm chứ?”

Giang Vân Hạc hiểu thêm một ít ngọn nguồn, lại càng thêm kỳ quái.

“Người trong tà ma ngoại đạo, động một chút là giết người, tàn sát phàm nhân, ai cũng có thể giết chết”.

Tô Tiểu Tiểu không biến đổi sắc mặt nói.

Giang Vân Hạc cảm thấy Tô Tiểu Tiểu nói lời này, sao lại dịu dàng như vậy?


Nhưng hắn vẫn hiểu rõ ý tứ của Tô Tiểu Tiểu.

Tuy rằng nàng có đôi chút hâm hâm, vui buồn bất chợt, động một chút là giết người, nhưng so với mấy tên tấn công Thành Thịnh Châu ngày ấy lại khác nhau hoàn toàn.

Có lẽ Tô Tiểu Tiểu nằm ở bên tả đạo thiên về tà ác, tất nhiên nàng vẫn có giới hạn nhất định.

Thử nghĩ lại xem, ngay cả loại người như Tô Tiểu Tiểu mới xem là tả đạo, vậy thì người trong tà ma ngoại đạo còn là dạng gì.

Đương nhiên, chuyện này chắc chắn có quan hệ với phương pháp mà môn phái đó tu hành.

“Khoảng cách từ nơi này đến nơi đấu kiếm rất gần? Gọi là Vô Nhai Sơn sao?”

Giang Vân Hạc lại nhìn thấy mấy tu sĩ, vừa mới vào thành không lâu đã nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy, có thể tưởng tượng trong phủ Khánh Dương Lúc này có nhiều tu sĩ như thế nào.

“Còn năm sáu ngày đường nữa, tuy nhiên nơi này là thành gần nhất với Vô Nhai sơn rồi”.

Hai người vừa nói chuyện vừa tiến vào một gian khách điếm, từ nơi này có thể nhìn thấy cuối phố có một bạch ngọc lâu, trên bảng tên ghi chữ "Thiên Hạ đệ nhất lâu".

Giang Vân Hạc cảm thấy mục đích chính của Tô Tiểu Tiểu chính là nơi này.

Mới vừa vào sảnh lớn của khách sạn, đôi mắt Giang Vân Hạc liền hoa lên.

Trong sảnh lớn có hơn mười bàn, một bàn là ba người trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng, người của Tử Thần Tông.

Một bàn là một nam tử áo đen, trên mặt mang theo một vết sẹo dài, ánh mắt lạnh lùng.

Còn có hai bàn có bảy nữ tử, tuổi tác đều hơn hai mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp, quần áo của mỗi người quần áo là một màu sắc, vừa đúng bảy sắc cầu vồng.

Ngoài ra còn có lão nông, lão nhà giàu, có nam tử áo vàng tướng mạo uy nghiêm, không ngờ hơn mười bàn này tất cả đều là tu sĩ.

Nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, người xung quanh đều nhìn qua, ánh mắt không có ý tốt, phần lớn trong ánh mắt mọi người đều mang theo sát khí và hận ý.

Giang Vân Hạc trong lòng thầm than, Tô Tiểu Tiểu này danh khí thật là cao.

Càng quan trọng hơn, nàng đắc tội thật nhiều người!

Có thể đắc tội nhiều người như vậy, cũng là một thiên phú!

Mà hiện tại ta che mặt thì còn kịp sao?

——————

Chân thành xin lỗi các đọc giả vì chậm chương mấy ngày này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui