Giang Vân Hạc quay đầu lại ngắm nhìn Thịnh Châu lần cuối,mấy điểm sáng mờ ảo của đèn đuốc trên tường thành cứ thế dần dần lùi lại.
Ài,lần thứ hai mình lại bị bắt!
Nhìn đôi môi hồng hào đang cười chúm chím của Tô Tiểu Tiểu,Giang Vân Hạc định suy đoán một chút về ý tưởng sắp tới của nàng,nhưng chỉ một lát sau hắn đành phải tuyên bố từ bỏ.
Tâm tư của Tô Tiểu Tiểu này,thật sự rất khó để hiểu được,cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng vẫn vậy,lúc nào cũng chỉ nói nói cười cười,có trời mới biết nàng đang suy nghĩ gì.
Giống như mới vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ nói thế nào mới có thể chụp cái nồi lên đầu Tô Tiểu Tiểu, mà để nàng không phát hiện được.
Không nghĩ tới nàng lại chủ động chụp thẳng cái nồi lên đầu hắn.
Nhưng nghĩ cho cùng,trong lòng Giang Vân Hạc vẫn rất thích làm cái loại "cõng nồi hiệp"(1) như vậy.
Vì lần sau hắn vẫn còn cơ hội rất lớn để đầu nhập vào quân của Kế Nguyên Đại thống lĩnh,thành ra hiện tại hắn cũng chẳng bị lỗ thứ gì...
Khi ánh đèn trên tường thành sau lưng Giang Vân Hạc hoàn toàn biến mất,xung quanh chỉ còn lại màn đêm u ám thầm lặng,trong mơ màng vẫn có thể thấy được con đường trước mặt đang nhanh chóng lui lại phía sau.
"A,bây giờ ngay cả đàn ông mà ngươi cũng lừa?"Đột nhiên Tô Tiểu Tiểu mở miệng hỏi,nụ cười của nàng mang theo một chút khó hiểu,để lộ ra hàm răng đều trắng muốt.
Giang vân hạc suy nghĩ một chút, lời này hình như có chút không đúng thì phải,cái nồi này mình đâu có cõng.
"Ta lừa bao giờ?Chẳng qua là ta đối đãi người bằng sự chân thành, người lại lấy chân thành đối đãi ta thôi!"
"Đối đãi người bằng chân thành?Phì!"Đến bây giờ Tô Tiểu Tiểu đã cảm thấy ý nghĩ ban đầu của mình thật sự không sai,tên này vô sỉ mặt dầy như vậy mà không vào Vô Ưu Tông thật đúng là lãng phí nhân tài.
"Mà lão Lai đâu rồi?" Giang Vân Hạc dòm ngó xung quanh,từ nãy đến giờ vẫn là Tô Tiểu Tiểu vác hắn bay,nhưng so với ngày trước phải ngồi trên lưng lão lừa thì hiện tại còn dễ chịu hơn nhiều.
Không bị lắc lư,mà tốc độ cũng không hề chậm.
Giang Vân Hạc thật sự rất hâm mộ.
"Không biết hắn đã chạy đi đâu, chờ ta bắt được thì ta lại lột thêm một tầng da của hắn!" Tô Tiểu Tiểu càu nhàu nói.
Nghe ý này,không lẽ trước kia nàng đã từng lột da lão già?
Trong lòng Giang Vân Hạc bỗng thương cảm lão lừa xui xẻo này mà mặc niệm ba giây.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Khánh Dương phủ,không phải ngươi rất muốn đi sao?Ngươi nên cám ơn ta một câu đi!" Lời nói của Tô Tiểu Tiểu uyển chuyển một chút,làm cho Giang Vân Hạc cảm thấy trong lời nói của nàng có cái gì không đúng.
Chắc chắn khi mình nói tiếng cảm ơn,sẽ lại nợ thêm nàng một cái mạng.
"Nghe nói thành có tới triệu dân, nhất định sẽ rất phồn hoa đó!" Vẻ mặt Giang Vân Hạc tràn đầy vẻ mong đợi.
Nơi đó các cô nương ở thanh lâu chắc chắn sẽ xem qua rất nhiều sách vở.
"Có thể là như thế!"
"Ngươi chưa từng đi qua?"
"Thiên hạ rộng lớn như vậy,làm sao ta có thể đi qua mọi chỗ?"
"Vậy ngươi biết đường đi sao?" Giang Vân Hạc vừa mới dứt lời,bỗng dưng cảm thấy mình mất thăng bằng, còn bắt đầu rơi xuống.
"Nơi này gió thật là lớn!A a a a a a!" Giang Vân Hạc nhìn lên phía trên,Tô Tiểu Tiểu càng ngày càng cách xa hắn.
Mà tốc độ rơi xuống của hắn càng lúc càng nhanh.
Giang Vân Hạc không nghĩ rằng Tô Tiểu Tiểu sẽ dễ dàng để cho mình té chết,nên ở trên không trung hắn còn điều chỉnh tư thế một chút,úp lưng xuống dưới,mặt ngửa lên trên,ôm bầu trời.
Nhìn cũng giống như hắn đang ôm Tô Tiểu Tiểu vậy.
Qua thêm vài hơi thở,bỗng nhiên Giang Vân Hạc cảm thấy cổ áo mình bị giật lại, thiếu chút nữa siết cổ hắn tịt thở.
"Ngươi không sợ ta ném ngươi té chết sao?" Tô Tiểu Tiểu dịu dàng hỏi.
Bất chợt,Giang Vân Hạc cảm thấy nàng hình như đang hơi bốc hỏa.
Quỷ mới biết là nàng tức cái gì.
"Hai ta là một đội!" Giang Vân Hạc vừa dứt lời, Tô Tiểu Tiểu liền thả tay.
" Ầm!" Giang Vân Hạc cảm thấy lục phủ ngũ mình như đang rên rỉ, nếu không phải có Ngũ Uẩn Đồ bảo vệ, chắc lần này hắn phải phụt máu.
"Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn Như Chấp Nguyệt?"Âm thanh Tô Tô Tiểu Tiểu có chút lạnh lùng."Ngươi cho rằng với bộ dạng hoa ngôn xảo ngữ, ta sẽ tin tưởng?"
Trong lòng Giang Vân Hạc không có chút bốc hỏa hay là tức giận, đầu óc hắn vận hành thật nhanh, suy nghĩ tại sao đột nhiên Tô Tiểu Tiểu lại biến thành như vậy.
Lần này so với quá khứ không giống nhau chút nào.
Trong quá khứ mặc dù Tô Tiểu Tiểu vui giận không ngừng, nhưng có lúc thật có lúc giả,còn lúc này đúng là nàng đang nổi giận.
Không lẽ là mình nói câu nào chọc tới nàng?
Giang Vân Hạc bỗng chợt cảm thấy mình vừa nắm chặt được một chút gì.
"Từ thời điểm ở núi Ngũ Dương cùng nhau lừa gạt Chấp Nguyệt,hai ta chính là đồng bọn, là đồng bọn!" Giang Vân Hạc ngửa mình nằm trên đất,bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Không tin tưởng người có tật xấu cũng là điều không tốt!"
Rồi hắn nâng cánh tay đặt ở ngực trái rạch một cái.
"Trái tim này của ta, ngươi nghe nó nói, miệng ta biết lừa gạt ngươi, nhưng nó không biết."
Tô Tiểu Tiểu dậm một cước lên ngực Giang Vân Hạc, đầu ngón tay nàng lộ ra một sợi chỉ bạc.
"Ngươi cho rằng ta không dám?"
Trong mắt nàng sát khí ùn ùn nổi lên.
Giang Vân Hạc cũng không ngại ngần cũng nàng đối mắt, dường như hắn muốn xuyên thấu qua ánh mắt của nàng để nhìn xem dưới màu đen kia rốt cuộc có thứ gì.
Tô Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, xoay người tựa trên một thân cây khô.
"Hừ! Sớm muộn gì ta cũng móc tim của ngươi ra!"
Giang Vân Hạc nghiêng mình nằm trên mặt đất, một tay chống đầu,ngắm nhìn nàng không chớp mắt.
Hắn thầm nghĩ,Tô Tiểu Tiểu đúng là không tin tưởng kẻ nào, nàng cũng không thích người khác tin tưởng mình, không quan tâm loại tin tưởng này bởi vì cái gì, nàng chỉ thích người khác hận nàng, sợ nàng.
Mà mình vừa làm nàng tức giận, là vì ở trên bầu trời rơi xuống mà không hề khẩn trương cùng hốt hoảng, biết chắc chắc nàng sẽ không để cho mình chết.
Tô Tiểu Tiểu hung ác nói: "Có tin ta hay không ta móc hai tròng mắt của ngươi ra?" Nàng hằm hằm như một con mèo xù lông.
"Không lẽ ngươi đang đợi mặt trời mọc để nhìn rõ phương hướng?" Giang Vân Hạc đứng lên, phủi phủi đất cát bám trên quần áo, dường như hắn không chú ý mà đánh trống lảng sang chuyện khác.
Nếu không đợi Tô Tiểu Tiểu phản ứng kịp là mình vừa thử thăm dò nàng,sợ rằng lúc này mình đã nếm chút thống khổ da thịt.
"Ngươi nghĩ rằng ta vô dụng như ngươi?" Tô Tiểu Tiểu nói lại Giang Vân Hạc,rồi bay lên trời.
Vốn tưởng rằng nàng thẳng tiến đến Khánh Dương phủ, không nghĩ tới Tô Tiểu Tiểu lại dừng ở một ngọn núi, sau khi dạo qua một vòng liền tìm được một lão hổ,nàng không nói hai lời, liền đánh luôn một trận.
"Nói, phía đông ở đâu?" Tô Tiểu Tiểu lại khôi phục bộ dạng cười thản nhiên, một chân dẫm lêm đầu lão hổ, cúi người xuống cười tủm tỉm hỏi.
Nước mắt lão hổ dàn dụa. Hỏi phương hướng thì ngươi cứ hỏi! Đánh ta một trận làm gì?
"Rống ——!" Lão hổ nỗ lực quay đầu nhìn về một hướng khác.
"Ngươi doạ ta?" Tô Tiểu Tiểu đạp một đạp in lão hổ vào trong đất.
"Phía Đông ở đâu?"
Giang Vân Hạc nhìn lão bằng ánh mắt thương hại, thở dài: "Dừng lại đi, ta biết hướng Đông ở đâu."
"Ta không hỏi ngươi!" Tô Tiểu Tiểu sắc mặc hung ác quay đầu nhìn lại.
Giang Vân Hạc buông tay, biểu thị mình có lòng mà không giúp được gì.
...
Năm ngày sau, Giang Vân Hạc cuối cùng cũng thấy tòa thành ở phía trước.
Đúng là một toà thành lớn, còn lớn hơn thành thị hàng triệu người ở trái đất,ở trên không trung nhìn qua,chỉ hiện lên một hình vuông,nhưng khi tới gần một chút, liền chiếm cả tầm mắt.
Ngoài thành còn có vô số cánh đồng phì nhiêu nhìn không thấy giới hạn.Từng hàng xe ngựa, gia súc từ từng con đường nối cùng một chỗ, hình thành một cơn lũ đồ sộ.
Trong đám người này,có công tử phe phẩy cây quạt,có lão hán cưỡi lừa, bên trong xe ngựa lộ ra khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, có thương gia bụng phệ, có...
Giang Vân Hạc phát hiện ánh mắt Tô Tiểu Tiểu luôn đặt ở trên thân một con lừa của người khác.
Khỏi phải nói, con lừa này nhìn rất giống lão Lư.
"Vị cô nương này, đi đường mệt mỏi rồi đúng không? Nếu như ngươi thích, con lừa này tặng cho ngươi”. Trên lưng con lừa là một thư sinh tướng mạo bình thường, sau khi thấy Tô Tiểu Tiểu ánh mắt sáng ngời, lay lay cây quạt nở nụ cười nói.
Hắn lại còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc.
"Vậy đa tạ công tử." Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng,dịu dàng cười nói.
Giang Vân Hạc rất tự giác lùi xa ba thước, vị huynh đệ này, ngươi trêu chọc ai không trêu?
Chứ bà cô này,đến ta cũng không dám trêu chọc.
Thư sinh kia bị nụ cười làm cho tâm thần nhộn nhạo, vội vã từ trên thân lừa nhảy xuống.
"Tại hạ Giang Châu Kỷ Thúc Đồng, chẳng biết cô nương..."
Tô Tiểu Tiểu đưa tay duỗi một cái.
"A a, xem trí nhớ của ta này." Thư sinh kia cuống quít đem sợi dây lừa đưa tới trong tay Tô Tiểu Tiểu.
"Cô nương, con lừa này tuy rằng không cao,nhưng muốn cưỡi thì cũng có chút phiền phức, không bằng ta giúp cô nương?" Thư sinh kia bị nụ cười của Tô Tiểu Tiểu mê mẩn tâm hồn, thần thái điên đảo.
Không thể không nói, Tô Tiểu Tiểu cũng là một kẻ gây tai hoạ.
Tô Tiểu Tiểu cười một cách tinh quái: "Cũng không cần, ta chỉ muốn ăn thịt lừa mà thôi".
"A?" Mặt thư sinh ngẩn ngơ khó hiểu.
Đột nhiên đầu con lừa phóng lên cao, đổ ập xuống người thư sinh làm người hắn dính đầy máu.
Mọi người xung quanh trong phút chốc liền hoảng loạn.
"A a a a!" Thư sinh kia sợ quá kêu to,rồi ù té chạy, kết quả chạy lung tung ngã tọt luôn xuống cái rãnh ven đường.
Giang Vân Hạc thương hại lắc đầu,đoán chừng từ nay về sau vị huynh đài này thấy nữ nhân thì đều có bóng ma trong lòng.
"Khanh khách!" Tâm tình Tô Tiểu Tiểu trở nên thật tốt,nàng cười không ngừng.
Giang Vân Hạc lại lùi xa hơn.
"Ngươi có thể chạy đi đâu?" Tô Tiểu Tiểu chợt lách người xuất hiện ở bên người Giang Vân Hạc,thân hình lại khẽ động, liền ở bên ngoài trăm thước, trà trộn vào trong đám người.
Nơi này tuy rằng bị hoảng loạn, nhưng lại không ai biết chuyện gì xảy ra,những người quay đầu lại nhìn, cũng không ai chú ý tới hai người vừa trà trộn vào.
————————
Chú thích:
(1) Cõng nồi hiệp: người chuyên đi gánh trách nhiệm (là nhận lỗi) thay người khác, ở đây được tôn lên làm “anh hùng” luôn.
Cảm ơn đạo hữu @songthanhsang đã ủng hộ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...