Giang Vân Hạc đứng ở một bên, nhìn vào trong sân bằng ánh mắt lạnh lùng, mười mấy hỏa nha kỵ sĩ vẫn bị một cây quạt và một túi côn trùng ngăn cản, cây quạt của thanh niên kia không ngờ cũng là một kiện pháp khí, có thể tạo ra liên tục những cơn gió lớn khủng khiếp.
Mà đám côn trùng này bị lửa thiêu đốt cũng rơi xuống không nhiều, sợ là trong chốc lát hai bên cũng không phân được thắng bại.
Còn Trứ Ung vẫn một mình đối mặt với cả quái vật và thanh niên họ Lâm, hỏa kiếm của hắn chém trúng lên người quái vật cũng chỉ bám lại một ít khói đen, còn cả bảo đỉnh vẫn bị hạt châu trói giữ, nhất thời khiến hắn rơi vào thế hạ phong, phải liên tục né tránh.
Giang Vân Hạc vẫn đứng ở bên cạnh nửa ngày trời, giống như đang ngây ngốc.
Trứ Ung trong lòng tức giận muốn chết, tốt xấu gì thì ngươi cũng là Dũng Tuyền Cảnh, ít nhiều cũng phải giúp kiềm chế đối phương một chút. Đằng này ngươi cứ ở một bên ngây người? Nếu như tất cả chúng ta đều bị đánh bại, chẳng nhẽ ngươi còn có thể chạy trốn được?
Tuy rằng hắn không biết đồng đội ngu như heo là như thế nào, nhưng hiện tại trong lòng đúng là đang có cảm giác này.
"Không ai có thể cứu được các ngươi đâu,lúc đầu ta còn có một chút lo lắng, không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại là một thằng ngốc! Ha ha ha ha!" Thanh niên họ Lâm trốn ở bên cạnh quái vật, thỉnh thoảng lại đánh vài chiêu, làm cho Trứ Ung luống cuống.
Ngay lúc hắn ra chiêu lần nữa,bỗng nhiên Giang Vân Hạc hô lới:
"Trứ kỵ úy, bước sang bên trái ba bước."
Trứ Ung dù không phản ứng kịp, nhưng thân thể cũng theo bản năng né một chút, không ngờ lại tránh được một quyền của Bảo Gia Tiên, còn né được một quạt chuẩn bị đập vào lưng của thanh niên họ Lâm.
Phải biết rằng cái này cây quạt tuy rằng không phải đồ sắc bén gì, nhưng sức mạnh khi đập trúng người vẫn rất lớn,hơn nữa còn mang theo lực lượng có tính xé rách.
Trứ Ung bị doạ giật mình một cái, liếc mắt nhìn sang, nếu vừa rồi mình nhảy qua trái ba bước,thì vừa có thể né tránh một đập này, thậm chí còn có thể lợi dụng được sơ hở của Bảo Gia Tiên để tấn công.
"Làm sao hắn biết được?" trong đầu Trứ Ung nổi lên một ý nghĩ, nhảy qua trái ba bước,con số chuẩn xác như vậy, khẳng định hắn không phải là hạng người mù quáng ngu dốt.
"Lui về phía sau một trượng!" Giang Vân Hạc lần thứ hai nói nhanh, lần này Trứ Ung không cần suy nghĩ, liền hướng sau lùi một cái.
"Quay về chỗ cũ, đâm sườn phải."
Trứ Ung trong lòng kinh ngạc, lúc này móng vuốt quái vật Bảo Gia Tiên mới vừa vung xuống, nếu mình quay về chỗ cũ chẳng phải sẽ bị quái vật cào trúng sao?
Do dự một hồi làm mất đi thời cơ,chỉ thấy móng vuốt Bảo Gia Tiên đang ở trên không trung, đột nhiên tăng tốc nhanh gấp bội, rồi hoá thành hai tàn ảnh.
Nếu trước đó Trứ Ung nhảy trở về, sẽ nhảy vào đúng khoảng không móng vuốt đã cào qua, mà lúc này nếu muốn nhảy trở lại, sẽ bị thanh niên họ Lâm kia dùng quạt đánh tới.
Trứ Ung không kịp nói chuyện, nhưng trong lòng nổi lên sóng gió kinh hoàng, làm sao thiếu niên kia có thể biết được?
Hắn làm thế nào mà mỗi một bước đi của đối phương đều đoán vô cùng chính xác? Ngay cả khi quái vật kia đột nhiên tăng tốc hắn cũng biết?
Lúc này trong mắt Giang Vân Hạc đang hiện lên vô số chữ số lưu động, mà những người trong mắt hắn cũng đều là những con số tạo thành, vô số chữ số liên tục biến hóa muôn hình vạn trạng.
Chỉ cần biết một thành phần trong số liệu đó biểu thị cho cái gì, thông qua biến hóa của nó, hắn có thể biết động tác tiếp theo của đối phương.
"Hạ thấp người, giữ vững trọng tâm, cẩn thận gió lớn."
Giang Vân Hạc vừa dứt lời, thanh niên họ Lâm bỗng quạt ngang một quạt, một cơn gió lớn cuồn cuộn nổi lên, nếu Trứ Ung không hạ thấp người, thì chắc chắn lúc này sẽ đứng không vững, lại còn cả quái vật kia lại nhân cơ hội đánh lén... trước đó hắn đã ăn vài lần thua thiệt như vậy.
Thanh niên họ Lâm không nhịn được phải ngừng tay, gương mặt biểu hiện giống như thấy quỷ.
"Làm sao ngươi biết?"
Giang Vân Hạc không thèm để ý đến hắn, tiếp tục mở miệng chỉ điểm.
Lần này Trứ Ung không nghi ngờ gì thêm nữa, cứ dựa theo lời nói của Giang Vân Hạc,hắn tránh né quái vật kia cực kỳ dễ dàng, lại còn phản kích vài lần khiến cho quái vật kia đau đớn kêu gào.
Thanh niên họ Lâm vẻ mặt vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, biết không thể mặc kệ Giang Vân Hạc nữa, lập tức quát lớn:
"Ta giết ngươi trước!"
Thân thể hắn bay lên.
"Sang bên phải ba trượng, nhảy lên năm thước, đâm lên phía trên."
Âm thanh của Giang Vân Hạc càng lúc càng nhanh, hết lần này tới lần khác để mọi người nghe thấy rõ ràng.
Trứ Ung nghe theo, vừa đúng lúc thanh niên họ Lâm nhảy đến đỉnh đầu hắn, một kiếm đâm lên, suýt chút nữa đâm thủng hạ thể của thanh niên họ Lâm, làm hắn sợ vội vã xoay người một cái, bắp đùi bị đâm thủng, tỏa ra mùi khét lẹt.
"Chân trái đạp xuống dưới, dùng toàn lực, trọng tâm đảo hướng bên trái, đâm dưới nách."
Lần thứ hai Trứ Ung nghe theo, một đạp vừa đủ dẫm nát quả đấm quái vật kia đánh ra, khẽ đảo thân thể, đẩy lực lượng lên chín thành, đánh vào một bên sườn quái vật, thêm một kiếm đâm thẳng vào.
"Ngao, chết, chết, chết!" Quái vật kia hét thảm, ngoài chữ chết, chính là tiếng gầm rú điên cuồng khó hiểu.
Cho dù đã trải qua vài lần,nhưng trong lòng Trứ Ung vẫn khiếp sợ không tả nổi, lời nói của đối phương thực tế rất trùng khớp.
Nếu không phải Trứ Ung dùng toàn lực, đồng thời thân thể đảo hướng bên trái,thì cho dù có ngăn trở được quả đấm của quái vật,cũng sẽ bị đánh bay ra một khoảng cách khá xa, càng không thể đâm bị thương đối phương được.
Tình thế thay đổi trong nháy mắt, mỗi lần hắn đều có thể báo sớm cho mình biết, mà mỗi lần đều nói rất chính xác, không có nửa điểm lệch lạc, rốt cuộc hắn là loại người gì mới có thể làm được?
Đây cũng không phải chỉ một câu "Có thể thấy những thứ người khác không thấy" có thể giải thích!
Đơn giản đây chính là thần.
"Vương bát đản, làm sao ngươi biết? Ta giết ngươi!"
Thanh niên họ Lâm sau khi rớt xuống, giơ một bên chân lên hét thảm, hắn cũng không biết bây giờ mình mắng trước hay là sợ trước rồi.
"Đừng làm ồn!"
Giang Vân Hạc tùy ý nói một câu, làm cho máu thanh niên họ Lâm xông ầm ầm lên não, mồm mép hắn run run.
Ta muốn giết ngươi, ngươi còn nói cho ta biết đừng làm ồn? Ngươi đang dỗ em bé sao?
Sắc mặt thanh niên họ Lâm tái xanh, tay thò vào bên hông len lén lấy ra ba đồng tiền. Thấy Giang Vân Hạc không để ý, tay hắn run lên, ba đồng tiền hóa thành ba vệt sáng lao thẳng đến mặt Giang Vân Hạc.
Ba đồng tiền này chính là Lạc Hồn Tiễn, cho dù là Khí Hải Cảnh khi không phòng thủ mà bị đánh trúng cũng phải ngất vài hơi thở, Dũng Tuyền Cảnh bị đánh trúng, ít nhất phải ngất trên ba mươi hơi thở, đây chính là bảo bối áp đáy hòm của hắn. (một hơi thở một giây)
Nhưng vấn đề duy nhất chính là loại Lạc Hồn Tiễn này chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa phải đánh trúng đối phương mới được. Trước đó hắn có tổng cộng bảy đồng, dùng hết bốn đồng, lần này bị làm tức giận đến điên đầu, ba đồng còn lại hắn ném ra cả.
Chỉ thấy trên người Giang Vân Hạc có hào quang trắng lóe lên, ba đồng tiền lập tức bị đẩy lùi.
"A!"
Thanh niên họ Lâm gần như phát khùng.
Giang Vân Hạc bĩu môi, ngươi cho rằng ngươi lén lén lút lút là ta không biết?
Thứ này hình như uy lực không lớn? Không giống như có thể đập chết người, chỉ sợ sẽ là có tác dụng đặc thù khác.
"Đã 99%, kỵ úy mau lùi lại phía sau."
Giang Vân Hạc bỗng hét lớn một tiếng.
"A a a a a a a!"
Quái vật kia đột nhiên dừng bước, không tiếp tục đuổi đánh,toàn thân lông đen biến thành màu đỏ tươi quỷ dị, giống như bị máu nhuộm vào. Mặt khác một bên đầu vai càng ngày càng nổi lên,giống như có cái gì đang muốn thoát ra bên ngoài.
"Ha ha ha ha ha ha, các ngươi chết chắc rồi, các ngươi chết chắc rồi!"
Thanh niên họ Lâm lùi lại một bên,hắn cười như điên, ánh mắt đầy ác độc nhìn về phía mọi người.
Mười mấy hỏa nha kỵ sĩ khác miễn cưỡng thanh lý xong đám côn trùng, thấy thế cũng lui trở về.
Chỉ thấy thân hình quái vật kia tiếp tục lớn thêm một vòng, lúc này đã cao ba thước, vai phải lại mọc ra một đầu lão bà bà, giống như đầu người bên vai trái, đều giữ nguyên hình người, mặt đầy đau khổ dữ tợn, miệng há kêu rên nhưng không phát ra tiếng động.
Nhưng đầu óc của mọi người lại dần dần mê man, ngay cả tư duy cũng chậm đi vài phần.
"Không tốt!"
Sắc mặt Trứ Ung dưới mặt nạ biến đổi.
Ngay cả Giang Vân Hạc cũng bị ảnh hưởng cực lớn, không gian xung quanh giống như bị vặn vẹo kéo dài.
Nhưng hắn vẫn đang mở to hai mắt chăm chú nhìn quái thú ba đầu, cho đến khi hắn nhìn thấy mã số màu đỏ bên trong cơ thể quái vật từ từ hướng về một hướng, hình thành một quả cầu. Trong cơ thể quái vật kia còn có một vài thứ khác, số liệu tạo thành cơ thể quái vật cũng bắt đầu bất ổn.
"Quả nhiên là như vậy."
Giang Vân Hạc đã hiểu con quái vật này sau cùng sẽ như thế nào.
Tất cả năng lượng của quái vật sẽ ngưng tụ thành một quả cầu đỏ, mà mấy phút sau thân thể nó cũng từ từ tan vỡ.
Mục đích của đối phương chính là quả cầu đỏ kia.
Tuy rằng mấy phút sau thân thể của đối phương sẽ tan vỡ, nhưng vào lúc này thực lực quái vật sẽ tăng mạnh, chỉ cần mấy phút sợ rằng sẽ giết mất bao người.
"Ực, ực,ực."
Trong cổ họng quái vật phát ra âm thanh quái dị.
Mà hai cái đầu vẫn đang mở miệng tru lên với tần số siêu âm cực cao, quấy phá tư duy của mọi người.
"Ầm!"
Quái vật đạp chân xuống một phát, toàn bộ mặt đất đều chấn động, dưới chân xuất hiện một cái hố to.
"Quái vật ở đâu?"
Trứ Ung miễn cưỡng giữ nguyên đầu óc của mình tỉnh táo, nhưng làm thế nào cũng không tìm được thân ảnh của đối phương.
"Ở phía trên."
Giang Vân Hạc nói.
Trứ Ung chợt ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh càng lúc càng lớn, mang theo uy thế vô biên đập xuống.
"Xong!"
Trứ Ung nhìn uy thế này, biết mình không đỡ được.
Không những mình đỡ không được, nhóm người của mình cũng sẽ chết hơn nửa, những người còn lại cũng chỉ chết chậm vài hơi thở mà thôi.
Nhưng Giang Vân Hạc ở bên cạnh hắn lại nhanh chóng lùi lại hai bước, cầm lấy hồ lô hướng lên phía trên.
"Hô ——!"
Miệng hồ lô trực tiếp phun ra lửa,rồi nhanh chóng mở rộng,tạo thành sóng lửa mênh mông cuồn cuộn trên không, hoàn toàn che mất quái vật.
Ngay lập tức những người khác đều cảm thấy đầu óc tỉnh táo, cả người nóng rực, ngay cả tóc gáy đều bị đốt cháy, họ vội vã lùi về phía sau, rồi nhìn về phía sóng lửa, chỉ thấy Giang Vân Hạc hai tay nâng hồ lô nâng qua đỉnh đầu, sóng lửa mênh mông cuồn cuộn chính là từ trong hồ lô phun ra.
Mọi người vẻ mặt dại ra, chẳng ai nghĩ tới ngọn lửa kinh khủng như thế, vậy mà lại là do Giang Vân Hạc “ngây ngô đần độn” tạo thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...