Giang Vân Hạc dựng hai tai lên, chăm chú lắng nghe đến nỗi không để ý rằng từ khi nào trên vai hắn đã có thêm một vật nhỏ.
“Dương Sơn Quân đang tìm ngươi à?” Vật nhỏ mắt lóe sáng hỏi. “Ngươi đã ăn trộm của hắn thứ gì?”
Giang Vân Hạc nhạc nhiên liếc mắt nhìn vật nhỏ, tiểu gia hỏa này sao lại thông minh như vậy?
“Không phải tìm ta.” Giang Vân Hạc lắc đầu. “Mà Kiếm Thu Minh đặt ra quy củ tại đây như thế nào?”
“Chỉ cần không ở Vân An phủ phạm tội, thì sẽ không bị đuổi đi, cho dù là kẻ nào thì cũng đều không thể ở Vân An phủ bắt giết người để trả thù được.” Vật nhỏ nói, sau đó nó khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn là hắn tìm ngươi, bằng không ngươi hỏi ta về chuyện Dương Sơn Quân làm gì? Như vậy lát nữa hắn sẽ liền đuổi tới đây.”
Giang Vân Hạc cười khổ, nhưng mà nếu Kiếm Thu Minh đã lập ra quy củ như vậy, thì mình cũng không cần thiết phải đi giải thích cho nó làm gì. Vật nhỏ đã hiểu lầm vậy cứ để nó hiểu lầm đi.
“Dương Sơn Quân trông như thế nào? Có đúng thật là một ngoạm có thể ăn luôn một trăm yêu quái?” Vật nhỏ hứng thú tưng bừng hỏi.
“Làm sao ta biết, đúng thật là hắn đâu phải tới tìm ta.”
Một trận gió lớn bỗng cuốn qua, át đi tiếng nói của hai người, tiếp theo đó là tiếng gầm giận dữ.
Giang Vân Hạc mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy được bầu trời u ám bỗng hiện lên một đạo hàn quang, hàn quang trong bóng đêm bao trùm toàn bộ tầm mắt hắn.
“Kiếm Thu Minh!” Dương Sơn Quân rống giận, thanh âm nhanh chóng đi xa: “Hôm nay kết thù, sau này sẽ trả!”
“Cuối cùng cũng đi rồi……” Giang Vân Hạc trong lòng buông lỏng, tuy rằng hắn không thấy gì, nhưng hai người nọ hẳn là đã giao đấu,nên mới khiến Dương Sơn Quân ăn một chút thiệt thòi mà chạy mất.
“Cũng không biết Tô Tiểu Tiểu lấy của Dương Sơn Quân cái gì nữa……”
Tuy rằng rất tò mò, nhưng có lẽ cái nghi vấn chính này trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể có lời giải đáp.
“Oápppp... nếu không có việc gì, thì đợi ngủ dậy rồi nói sau" Giang Vân Hạc ngáp dài một cái rồi trở lại trên giường, trời đất có bao la, ngủ vẫn là sướng nhất.
...
Lúc này ở phía nam Vân An phủ, không trung bỗng nổi lên một trận bão lớn, trong trận gió điên cuồng mờ mờ ảo ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy được rất nhiều thân ảnh, cùng với những tiếng gào thét đầy phẫn nộ.
“Kiếm Thu Minh! Kiếm Thu Minh!”
Dương Sơn Quân chính là trận bão ấy.
Lúc này trông những vết thương bên ngoài của Dương Sơn Quân có lẽ không có gì trở ngại, nhưng trong đầu hắn hiện tại lại giống như sông cuộn biển gầm, kịch liệt đau đớn khiến cho hai mắt hắn đỏ ngàu.
Tuy rằng lúc giao đấu, Kiếm Thu Minh không lưu lại trên người hắn vết sẹo nào, nhưng lưu lại một đạo kiếm ý tung hoành trong đầu hắn.
“Dương Sơn Quân xin dừng bước!” Phía trước đột nhiên xuất hiện một tiếng gọi, nhìn lại chỉ thấy một lão giả lưng còng đang đứng ở trên đỉnh núi, cười tủm tỉm nhìn về phía hắn.
"Ai dám cản đường ta đi!” Lúc này đang bị một đạo kiếm ý dày vò đến chết đi sống lại nên nghe vậy hắn mới nổi giận.
Trong gió lập tức bay ra hàng chục trành quỷ (1) hướng tới lão giả đó lao tới.
Lão hổ giết người để biến người đó thành trành quỷ để nó đi câu dẫn những người khác cho lão hổ ăn, không ngờ đến Dương Sơn Quân lại có loại trình độ này, mà kỳ thật trành quỷ này cũng rất là khó đối phó.
“Dương Sơn Quân chớ vội, lão hủ đã ở nơi này chờ đợi ngài, chìn là vì có đôi lời muốn nói.” Lão giả nhìn những con trành quỷ từ không trung vồ tới mà sắc mặt không có chút nào biến đổi, bình tĩnh nói.
“Nói cái gì?” Gió lớn bỗng ngừng lại ở không trung, lộ ra thân hình Dương Sơn Quân, đó là một con Bạch Hổ to hơn mười thước, quanh thân còn có mấy con trành quỷ đang bay lượn lờ.
“Điều lão phu muốn nói chính là……” Lão giả ngẩng đầu mỉm cười.
“Ngươi truy đuổi ta lâu như vậy, không phải là cần trả cho ta chút quà cáp sao?” Bỗng một giọng nói êm ái của nữ tử từ phía sau lưng Dương Sơn Quân vang lên.
Dương Sơn Quân trong lòng chợt kinh hãi, nhưng nào có còn kịp.
Một đám sương đen không biết khi nào đã xuất hiện ở phía sau Dương Sơn Quân, một bàn tay thon thả trắng nõn như ngọc vươn ra, từ giữa năm đầu ngón tay bay ra từng sợi ngân ti, kết thành 1 cái lưới lớn trong không trung, nhìn từ xa giống như một dải ngân hà, mỹ lệ vô cùng.
“Tinh Sa? Tiểu tặc, ngươi dám!” Dương Sơn Quân hoảng hốt, thứ trông mỹ lệ này không giống là phàm vật, tên gọi cũng dễ nghe, tung ra thì nhìn đẹp giống như sao đầy trời, nhưng lại ác độc vô cùng, không thể chạm vào dù chỉ một chút.
Vội vàng liều mạng, Dương Sơn Quân lông da trên người bỗng chốc đều chảy ra máu tươi,quanh thân mấy con trành quỷ vặn vẹo nhằm phía sau vồ tới khiến không gian nổ tung, cố gắng làm cho lưới Tinh Sa rách ra một chút khe hở.
Dương Sơn Quân thân thể hóa thành một đạo huyết quang theo khe hở đó mà trực tiếp lao ra thẳng về phương xa.
“Tiểu tặc, ta sớm muộn sẽ lấy cái mạng của ngươi!” Thanh âm của Dương Sơn Quân còn vọng lại ở phía chân trời.
Làn sương đen tản ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú không rõ vui hay giận, đó chính là Tô Tiểu Tiểu.
Mà lúc này trong tay nàng đang xách theo một vật gì dài ba mét, màu trắng,...nhìn kỹ thì đúng là một cái đuôi hổ. ( chiều dài không tính cái đuôi)
“Thật sự nghĩ là ta không làm gì được ngươi?” Tô Tiểu Tiểu khoé miệng nhếch cười, thần sắc sung sướng.
Rồi nàng hướng về lão giả ở đằng dưới rồi vẫy vẫy tay, lão giả đang đững trên mặt đất kia thoắt một cái thì biến thành một con lừa, đưa Tô Tiểu Tiểu phía trên và chui vào bên trong làn sương đen đó, thẳng tiến về phía Bắc Vân An phủ.
“Ngươi nói cái đuôi này đem nấu canh bổ để uống, hay là mang đi may một cái áo ngắn tay?”
”Ân a (tiếng lừa hí)”
“Nếu không thì mang cầm đi chơi, coi như ta không giết được hắn thì cũng phải lột da của hắn.”
“Ân a”
“Ngươi cứ thích ân a như vậy, về sau ngươi cứ kêu ân a đi!”
“Ân a!”
...
Giang Vân Hạc tỉnh dậy sau giấc ngủ, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, khí huyết lưu thông, hắn ngồi yên ở trên giường nhìn cái gối gỗ, như vẫn cảm thấy mọi chuyện hắn trải qua từ ngày hôm qua cho đến bây giờ chỉ là một giấc mơ vậy.
“Vật nhỏ!” Giang Vân Hạc vỗ vỗ cái gối, là một cái gối màu tím đen hơi trắng cũ, nhưng vẫn không phản ứng gì cả.
Đợi một lát, vẫn không có gì phản ứng, có lẽ chuyện tối hôm qua quả thật chỉ là một giấc mơ.
Ngoài cửa sổ mặt trời vừa lúc lên cao, ở trên tiểu lâu (2) này dựa lưng vào tường, là có thể nhìn thấy nửa mặt đường.
Giang Vân Hạc đứng nhìn dòng người qua lại nửa ngày trời, cho đến khi bụng kêu biểu tình, hắn mới đi sang gõ cửa phòng Tô Tiểu Tiểu.
“Vào đi.” Trong phòng truyền ra âm thanh lười biếng của Tô Tiểu Tiểu.
Đẩy cửa phòng đi vào hắn liền nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đang nằm ở trên giường, vắt chéo chân, bàn tay cầm một cái đồ vật dài, to bằng nắm tay, lông xù xù.
Giang Vân Hạc càng nhìn cái đồ vật kia thì càng thấy quen mắt, đặc biệt màu lông, mặt trên có từng cái vòng hoa văn, thấy cái này cứ giống như là……
“Đây là……?”
“Hừ, hắn đuổi theo ta lâu như vậy, dù sao cũng phải để lại một chút quà.” Tô Tiểu Tiểu khóe miệng nhếch lên, trong ánh mắt lập loè quang mang.
“Đuôi của Dương Sơn Quân?” Giang Vân Hạc lập tức kinh ngạc. “Tối hôm qua ngươi đuổi theo hắn!”
“Ừ!”
Giang Vân Hạc há miệng thở dốc, tuy rằng hắn không biết Dương Sơn Quân mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng đêm qua khí thế của tên đó hắn đã nhìn thấy, bị Kiếm Thu Minh đuổi đi chỉ có thể hiểu rằng Kiếm Thu Minh quá mạnh chứ không phải là Dương Sơn Quân quá yếu.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu thế mà lại dám đuổi theo đối phương, hơn nữa còn chém mất cái đuôi của hắn.
Giang Vân Hạc lập tức có nhận thức mới về thực lực cuả Tô Tiểu Tiểu
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn hỏi: “ Dương Sơn Quân kia chẳng phải rất mạnh sao? Hôm qua là lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu quái.”
“Cũng có thể xem như là một đại yêu quái, nhưng nếu không phải là hắn may mắn, tình cờ tìm được Quân Lệnh Phù, thì bây giờ cũng không tới lượt hắn làm chủ.” Tô Tiểu Tiểu tùy ý nói, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đã làm Giang Vân Hạc đoán không ra không ít chi tiết.
Nhưng mà, đại yêu quái, chắc hẳn là rất lợi hại!
“Hắn tới tìm đồ vật gì trên người của ngươi?”
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn mắt hắn, bĩu môi, và lườm hắn: “Ngươi đừng có nói chuyện quanh co lòng vòng, không sai, ta cướp đồ vật của hắn, thì hắn đương nhiên là phải đến lấy đồ về.”
Giang Vân Hạc cười hắc hắc, bị nói cũng không thèm để ý, nếu nói thẳng thắn mới là thằng ngốc.
Tô Tiểu Tiểu một cái xoay người ngồi dậy, đem đuôi hổ tùy tay vung lên rồi một giây sau liền biến mất, Giang Vân Hạc chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, quả thật là không biết cái đuôi kia biến đi đâu mất rồi.
“Tối hôm qua việc ngươi làm ra thật là náo nhiệt!” Tô Tiểu Tiểu cười như không cười, nói.
“Ta còn tưởng rằng đó đều là giấc mơ!”
“Ha hả!” Cũng không biết Tô Tiểu Tiểu là đang cười nhạo hay là không tin lời hắn nói.
"Tiếp theo chúng ta sẽ làm cái gì?”
“Là ta sẽ làm cái gì,không phải là ngươi.” Tô Tiểu Tiểu ôn uyển nói.
“Thế kế tiếp ngươi muốn làm gì?”
“Trước tiên đi một chuyến tới Vô Nhai sơn, rồi sau đó đi đến Tân thành, ta muốn nhìn xem mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.” Tô Tiểu Tiểu nói một cách thản nhiên.
- ---------------
Chú thích:
(1). Trành quỷ: ma cọp vồ, theo truyền thuyết dân gian kể rằng người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác.
(2). Tiểu lâu: nhà nhỏ có tầng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...