"Tối nay ta làm thất bại,nhưng ngày mai ta sẽ làm giúp ngươi." Giang Vân Hạc nói.
"Đừng nói nữa." Chấp Nguyệt xấu hổ rục đầu xuống đống tơ lụa, đem cả người mình che đi.
Sau một lúc lâu,nàng mới lí nhí: "Cám ơn ngươi."khiến Giang Vân Hạc phì cười một tiếng.
Mặc dù hắn không biết tuổi của Chấp Nguyệt, nhưng nhìn qua tính cách của nàng có lẽ tuổi của nàng cũng không lớn lắm.
Ngồi lại góc tường,Giang Vân Hạc nhớ lại những thứ đã học được trong ngày hôm nay,thật may mắn, tất cả mọi thứ đều hiện lên trong đầu hắn, không hề sót một thứ gì, làm cho hắn có chút vui mừng.
Dường như sau khi xuyên việt, bản thân hắn không những khôi phục thanh xuân, mà ngay cả trí nhớ cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Đột nhiên, Giang Vân Hạc nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, đẩy cửa ra nhìn một cái,không biết từ bao giờ trong sân đã bày thêm một cái bàn, phía trên có hai cây nến đang cháy, còn có ba cây nhang được cắm trong một cái lư hương có kích thước bằng đầu người đang bốc lên một làn khói xanh lượn lờ.
Mà người đang đứng ở trước bàn chính là Tô Tiểu Tiểu.
Bất chợt hắn thấy nàng lấy ra cái đuôi chặt từ trên người Dương Sơn Quân để lên bàn, lại lấy ra một con dao rồi rạch trên ngón tay một cái,sau đó nàng vạch lên không trung một đường, trên bàn tế liền xuất hiện một tầng huyết dịch.
Rồi Tô Tiểu Tiểu lại lấy ra một cái bình nhỏ hướng không trung ném đi, rất nhanh trong bình nhỏ trào ra rất nhiều máu tươi.Thật kì lạ một cái bình nhỏ chỉ cỡ bàn tay,vậy mà lại có thể đổ ra huyết dịch đầy một vạc lớn, nhất thời mùi máu tanh phát ra nồng nặc.
"Dẫn!"
Trước mắt một thanh đao nhỏ rơi vào trong huyết hà,nếu dùng mắt thường cũng có thể thấy huyết hà đang dần dần tiêu tán đi, cuối cùng biến mất sạch,nhìn lại chỉ còn thấy có một thanh đao nhỏ màu đỏ máu, dường như Giang Vân Hạc còn nghe thấy một tiếng ợ dài một cái.
"Xích minh!" Tô Tiểu Tiểu khều hai tay, tiểu đao cùng đuôi cọp nhất thời phá không bay đi.
"Bái tạ xích minh chân quân." Tô Tiểu Tiểu khom người lạy một lạy, tay áo phất một cái, tế đàn, lư hương toàn bộ đều biến mất không thấy thứ gì.
Sau đó hai tay nàng chắp ở sau lưng, thân thể đung đưa qua lại,trông có vẻ tâm tình đang cực tốt,nàng quay đầu lại,thấy Giang Vân Hạc,liền hướng hắn lộ ra một nụ cười kiều mị,rồi thân thể động một cái, liền biến mất. "Xích minh yêu pháp!" Chấp Nguyệt ở trên giường lạnh lùng nói."Yêu nữ này lại đang hại người."
"Xích Minh yêu pháp là gì?" Giang Vân Hạc ngạc nhiên hỏi.
"Nếu ngươi bị lấy ra huyết dịch hoặc một phần thân thể, cho dù là một sợi tóc, nàng liền có thể liên lạc thông qua chỗ u minh, mượn dùng Xích minh lực lượng tới hại ngươi. Dù là cách nhau vạn dặm cũng khó mà chạy thoát, khó lòng mà phòng bị. Lúc trước Xích Minh phái chính vì thế mà bị Chư Phái tiêu diệt, yêu nữ này không biết từ đâu học được công pháp này. Cũng không biết nàng muốn hại ai!" Chấp Nguyệt buồn bực nói.
Dù sao nàng cũng bị Tô Tiểu Tiểu bắt đến đây, bây giờ Tô Tiểu Tiểu lại biết thuật yêu pháp độc ác này,sau này dù chính mình có thể chạy thoát thì cũng khó tránh khỏi bị nàng hãm hại.
Nhưng cũng may yêu pháp này thi triển không dễ, chẳng những cần đối phương tứ chi một bộ phận, còn cần một món bảo binh, càng phải kết nối tới Xích Minh tinh mới được.
Nếu không ngày trước Xích Minh giáo chắc cũng không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.
Giang Vân Hạc nhìn mà than thở,hắn biết Tô Tiểu Tiểu đã nhiều ngày, công pháp kì dị cùng thủ đoạn của nàng thật sự có quá nhiều. Bất cứ người nào gặp phải địch nhân như vậy đều phải nhức đầu. Nhưng không ngờ điều Chấp Nguyệt nghi ngờ hắn lại có thể giải đáp: "Là Dương Sơn quân."
"Cái gì?"
"Nghe nói hắn là Dương Sơn chủ, trước từng đuổi giết qua Tô Tiểu Tiểu,rồi bị nàng chém mất một cái đuôi." Giang Vân Hạc giải thích mấy câu.
"Ra là hắn." Chấp Nguyệt gật gật đầu, sau đó không biết nhớ tới cái gì,liền cười lạnh.
"Lần này yêu nữ này đã tính sai."
"Là sao?"
"Thân phận Dương Sơn quân này ít có người biết rõ,nhưng ta lại biết một chút. Thế nhân tất cả đều cho rằng hắn chính là một con Bạch Hổ có linh trí,nhưng nào có ai biết hắn chính là một con người." Chấp Nguyệt cười lạnh, lúc này Xích minh yêu pháp đã kết thúc, nàng cũng không sợ bị Tô Tiểu Tiểu phát hiện.
"Dương Sơn quân là người?" Giang Vân Hạc kinh ngạc, ban đầu hắn đã gặp qua Dương Sơn quân, tận mắt thấy là một con Bạch Hổ.
"Bổn mạng của hắn là Lục Thường Lâm, chính là Dương tấn huyện lệnh, hung bạo tàn ác,hở một tí đem người ngoài tống vào nhà giam, cứ hai ba ngày là người đó chết. Trong vòng năm năm, nhà giam bên ngoài của hắn chết gần ngàn người, được người đời xưng làm Thắng Hổ, chính là hung ác như Thắng Hổ Lang.
Về sau có một ngày hắn cả người đau ngứa khó nhịn, ở nhà nằm liệt giường bảy ngày liền biến thành một con hổ, giết chết mấy người gia đinh trong nhà rồi trốn vào sơn lâm. Không ngờ hắn lại có cơ duyên may mắn, có được sơn quân ấn, liền biến thành Dương Sơn quân." Chấp Nguyệt nói không nhanh, không chậm, Giang Vân Hạc nghe trợn mắt há hốc mồm.
Thật giống như nghe những chuyện dân gian kì quái."Người làm sao lại biến thành hổ..." Giang Vân Hạc mới vừa thốt lên, liền bừng tỉnh ra nhiều điều.
Làm thế nào mà Chấp Nguyệt lại biết rõ ràng như vậy?
Sợ là cùng Tử Thần tông người có sự liên quan. Quả nhiên tiếp theo hắn nghe Chấp Nguyệt nói: "Vấn đề này có liên quan đến một vị tiền bối trong tông ta, vì vậy ta cũng từng nghe được."
"Xích Minh Yêu Thuật phải dùng huyết dịch đồng loại, đối tượng là hổ sẽ sử dụng máu hổ, đối tượng là người sẽ sử dụng máu người. Tô Tiểu Tiểu có lẽ không biết chuyện này.Nàng ta biến mất một ngày, có lẽ là đi giết hổ lấy máu, nhưng thật lãng phí công sức." Giang Vân Hạc rất ngạc nhiên, người biến thành hổ, thật quá thần kỳ.
Hắn không thể không nghĩ tới trường hợp Lão Lai, không biết là lừa biến thành ông già hay ông già biến thành lừa?
Còn Xích Minh Yêu Thuật kia thật quá quỷ dị.
Giang Vân Hạc thậm chí còn mong chờ những điều sẽ xảy ra trên con đường tu luyện sau này, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế, trước hết vẫn nên hiểu rõ quyển sách này rồi mới bắt đầu tu hành.
Chỉ hy vọng sau này mình tu luyện sẽ có nhiều thuận lợi.
"Ra là thế,vậy là tên kia hời rồi." Ở ngoài cửa, giọng nói của Tô Tiểu Tiểu vang lên.
"Chỉ có điều, tên Dương Sơn Quân kia không quan trọng với ta, trái lại hai người các ngươi, hôm qua là ngày tốt mà hai ngươi nỡ lòng nào bỏ qua, ngày hôm nay thì đừng bỏ lỡ động phòng." Tô Tiểu Tiểu dứt lời, Giang Vân Hạc hoàn toàn mất kiểm soát và đi về phía Chấp Nguyệt.
"Ngươi..." Khuôn mặt Chấp Nguyệt đột ngột thay đổi, sau đó nàng phát hiện biểu cảm của Giang Vân Hạc không đúng. Khi nàng nhìn xuống mặt đất, nàng thấy bóng đen giống như tóc - nối từ cánh cửa đến cái bóng của Giang Vân Hạc.
Đôi mắt Chấp Nguyệt mở to, ngậm chặt miệng, không dám nói câu nào, bây giờ nói cái gì cũng vô ích, càng nói càng khiến Tô Tiểu Tiểu đắc ý.
Sau đó,thiếu niên kia đi tới trước người nàng, một mùi hương mà tối qua nàng đã ngửi thấy - mùi cỏ dại xộc vào trong mũi. Chấp Nguyệt cắn chặt môi, quay đầu nhắm mắt lại, trong lòng xót xa.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, khiến nàng rùng mình. Sau đó…và không có sau đó…
Giang Vân Hạc không nhúc nhích nằm yên ở đó luôn.
Từ ngoài cửa, Tô Tiểu Tiểu cười phá lên.
"Nói gì nhỉ? Người phàm thường gọi là… Sớm sinh quý tử? Hì hì…"
Giọng nói Tô Tiểu Tiểu cũng xa dần.
Chấp Nguyệt mở mắt và muốn đẩy Giang Vân Hạc ra, nhưng bản thân mình cũng không thể nhúc nhích.
Cứ như vậy, hai người xếp chồng lên nhau, cảm nhận được sức nóng của đối phương. Mũi Giang Vân Hạc cọ vào má Chấp Nguyệt, mỗi một nhịp thở đều phả vào cổ nàng.
Giang Vân Hạc kìm nén sự nóng bức trong người, bất lực nói: "Nàng vẫn ổn chứ? Tô Tiểu Tiểu… Yêu nữ này… Haizzz" Cổ của Chấp Nguyệt biến thành màu đỏ hồng, da gà da vịt nổi hết lên.
"Cũng may mà Tô Tiểu Tiểu cho rằng hai người chỉ cần nằm với nhau là có thể sinh con…" Giang Vân Hạc khẽ thì thầm. Nhưng trong lòng hắn hơi buồn cười. Không nghĩ tới… Về mặt này yêu nữ kia còn không bằng với một học sinh tiểu học.
Vốn tưởng rằng phải đi trên đường cao tốc, nhưng không ngờ lại quẹo gấp, bình an đi vào nhà trẻ...
_____________^_^____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...