Giang Vân Hạc sửa soạn lại một chút tĩnh thất mê hương, chia ra làm mấy phần, cánh hoa, nhụy hoa, lá, cành, hắn nếm thử một chút, sau đó bỏ vào giá hong khô.
Vốn cứ nghĩ việc hong khô là một chuyện rất đơn giản, phía trên đặt cái giá, ở dưới đốt một chút lửa là được.
Nhưng hắn vừa mới nuốt vào một ngụm nước miếng.
Oanh!
Cái giá nổ đen sì, cánh hoa đang sấy vì thế cũng đi theo luôn.
Giang Vân Hạc: …
Hắn chợt phát hiện, về phương diện thao tác tinh tế như khống hỏa, hắn thật sự không am hiểu, lại đành phải đi tìm Thai Bảo.
Không thể không nói, về phương diện này, năng lực của Thai Bảo so với Giang Vân Hạc mạnh hơn nhiều.
Mà căn bản, vấn đề này cũng thuộc về một phần kiến thức.
Thai Bảo thuộc loại học từ mẫu giáo, tiểu học, trung học, cao trung ( trường cấp 3), rồi tiến tới đại học từng bước, cơ sở tri thức của hắn sẽ tương đối kiên cố hoàn chỉnh, phương thức vận dụng và duy trì pháp thuật cũng theo đó mà nắm vững.
Mà Giang Vân Hạc… hắn tương đương với chiêu sinh đặc biệt của môn học siêu cường độc nhất.
Trừ bỏ một hai môn học ra, những môn khác hắn đều không đạt được con điểm hai chữ số nào cả.
Hắn đứng đầu môn học siêu cường, hắn lại cua nữ nhi của em gái hiệu trưởng, mà em gái hiệu trưởng là một trong ba thường vụ phó hiệu trưởng.
Mặc dù Chấp Nguyệt không phải con gái của Nam Nguyệt, nhưng lại là đệ tử mà Nam Nguyệt coi trọng nhất, cũng xem giống như là nữ nhi.
Giang Vân Hạc trở lại phòng, nhét đầy cánh hoa đã sấy vào trong tẩu thuốc, dùng một tiểu thuật pháp vừa học được của Thai Bảo, ngón tay chà sát một chút liền toát ra một ngọn lửa nhỏ, đốt cháy cánh hoa.
Hút vào một ngụm, trong miệng tràn đầy hương hoa.
Thứ đồ này hút có vẻ ngon hơn so với thuốc lá.
Nhưng vấn đề duy nhất của nó vẫn là hơi ngán, hơn nữa còn có một chút chóng mặt.
Giang Vân Hạc đành trộn các cánh hoa, lá, nhụy hoa xen lẫn vào với nhau thử nghiệm thêm mấy lần, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
Một tay cầm tẩu thuốc bằng đồng dài 40cm, hắn thản nhiên đứng ở cửa sổ, tâm tình vui vẻ, cảm nhận ánh nắng ấm áp bình yên.
Cuối cùng cũng đã tìm được một chút cảm giác quen thuộc khi còn ở địa cầu.
Lại nghĩ đến lão cha hắn.
Không biết lão đã dạy dỗ Tiểu Hào thành cái dạng gì rồi.
Nói đến thời điểm khi mình xuyên việtt đến đây, Tiểu Hào vừa được sinh ra còn chưa đầy tháng, nghe nói là một tiểu nam hài.
Giang Vân Hạc đứng tại đó một lúc, rồi lại cầm tẩu thuốc lên hút một ngụm, hương hoa vừa phải, còn kèm theo một chút vị ngọt và một chút thơm ngát của cỏ cây, giảm chút hàm lượng của cánh hoa, cũng không bị tĩnh thất mê hương ảnh hưởng.
“Có lẽ còn có thể thử thêm nhiều linh thảo.” Giang Vân Hạc cân nhắc ở trong lòng, còn rất nhiều linh thảo có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần, có lẽ hắn nên thử thêm một chút.
….…….
Hai ngày sau, Giang Vân Hạc ở Linh Cơ Học Viện có chút nhàm chán.
Hắn tưởng niệm lại những bằng hữu cũ của mình.
Như hảo huynh đệ Đồng Thanh Xuyên, còn có Hỏa Nha Quân cùng mấy vị lão ca Lôi Bộ, có lẽ bản thân cần phải ra ngoài đi dạo, thăm các vị lão bằng hữu một chút mới được.
Người bình thường đều vì nữ nhân mà đâm huynh đệ mình hai đao, một khi có nữ nhân, cũng không cần đến huynh đệ.
Hắn thấy mình không thể giống như mấy người đó, sống trên đời, quan trọng nhất chính là trọng tình trọng nghĩa.
“Sư đệ, trong tay ngươi là cái gì đó?” Thai Bảo đứng ở trong sân viện ngạc nhiên nhìn cái tẩu thuốc đồng dài hơn một thước trong tay Giang Vân Hạc, hiếu kỳ hỏi.
“Một đồ vật nhỏ.” ngón tay Giang Vân Hạc vẩy một cái, tẩu thuốc đồng dài bốn mươi cm xoay xoay, múa như một đóa hoa.
Kỹ thuật này còn khó hơn nhiều so với quay bút.
“Sư tỷ trở về!” Thai Bảo đột nhiên hướng nơi xa nhìn lại, hét lớn.
“Ồ?” Giang Vân Hạc ngẩn đầu, thấy cấm chế của Linh Cơ Viện mở ra, phía trên xuất hiện hai thân ảnh.
“Sư đệ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, coi như ta không nói, khẳng định Ninh sư tỷ sẽ nói.” Thai Bảo nháy nháy mắt với Giang Vân Hạc.
“Bớt nói nhảm.” Giang Vân Hạc trợn mắt nhìn hắn.
Cái gì mà thẳng thắn sẽ được khoan hồng?
Ta có cái gì phải giải thích đâu?
Là nam nhân, còn có chuyện gì phải giải thích?
Nói chi ta lại không muốn cưới Chấp Nguyệt.
Thân hình vừa động, Giang Vân Hạc liền đáp xuống ngoài cửa, Chấp Nguyệt cùng một nữ tử khác mặc trên người đạo bào trắng từ trên không trung hạ xuống.
Vẻ mặt Chấp Nguyệt có chút mệt mỏi, ánh mắt lưu chuyển trên người Giang Vân Hạc hai lần, xác nhận hắn không thiếu cánh tay, cẳng chân nào mới yên lòng.
“Gặp qua Chưởng Lệnh sư tỷ, Bùi sư tỷ.” Thai Bảo luôn là một hài tử trung thực, mặc dù xét về tuổi tác thì hắn không thể gọi là một hài tử.
"Chậc chậc, đây chính là tiểu sư đệ? Gọi nhị sư tỷ đi." Một nữ tử khác trong mắt đầy ý cười, niên kỷ nhìn lớn hơn so với Chấp Nguyệt, hai mắt hẹp dài, có chút mê hoặc, khí chất thành thục vũ mị, tư thái ba đào hung dũng, ánh mắt bao la, ầm ầm dậy sóng.
"Đã sớm nghe nói về nhị sư tỷ, nhưng chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy mới biết cái gì gọi là tai nghe không bằng mắt thấy!"Giang Vân Hạc cười chân thành.
Ngực Tam sư tỷ cũng lớn thật, nhưng so với Nhị sư tỷ thì vẫn hơi lép vế.
Quan trọng nhất vẫn là khí chất của Nhị sư tỷ.
Giang Vân Hạc có chút hoài nghi, Nhị sư tỷ này không lẽ là yêu quái, chân thân có phải là hồ ly, Hồ Ly Tinh danh tự này đúng là chuẩn bị cho nàng.
“Miệng lưỡi tiểu sư đệ thật ngọt, khó trách…” Bùi Âm che miệng cười khẽ, Giang Vân Hạc lại được kiến thức thêm một phen cái gì gọi là một lớp chưa kịp san bằng, một lớp khác đã lên.
Không biết sư phụ lựa chọn thế nào, mà sao bốn vị sư tỷ tính cách và khí chất lại hoàn toàn khác nhau, Chấp Nguyệt thuần khiết lạnh lùng, Bùi Âm yêu mị, Nhạc Tuyết Băng lanh lợi, Dược Nhi thì…từ đầu đến cuối còn chưa có lớn, não còn có chút không bình thường lắm.
“Hai vị sư tỷ bôn ba đường dài chắc cũng mệt. Hay là về trước nghỉ ngơi một ngày rồi nói chuyện phiếm sau nhé?” Giang Vân Hạc thấy hai người không giấu được vẻ mệt mỏi, nhất là Nhị sư tỷ, nàng đã bị vây rất lâu, lại còn gấp gáp đường xa trở về.
“Cũng tốt, có chuyện gì ngày mai rồi nói, ta về nghỉ ngơi trước đây.” Bùi Âm ngáp dài một cái, trở lại chỗ ở của mình.
Thai Bảo cũng cáo từ, trở về vị trí cũ.
Chỉ còn lại Chấp Nguyệt nhìn Giang Vân Hạc, nàng nhẹ giọng hỏi “Một đường này thuận lợi không?”.
“Xem như thuận lợi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, buổi tối ta sẽ cùng ngươi trò chuyện.”
“Cũng được.”
Chấp Nguyệt trở lại lầu gỗ ở trung tâm, nhìn thấy đống truyền thư trên bàn, sau khi xem thoáng qua liền nhíu mày.
Từ trước tới nay, đệ tử nguyện ý tiến vào Linh Cơ Viện cũng không nhiều, bởi vậy vẫn luôn thiếu thốn nhân thủ.
Điều kiện tiên quyết đầu tiên là đệ tử phải đạt tới Khí Hải cảnh mới có thể tiến nhập.
Thứ hai, mặc dù ở Linh Cơ Viện làm nhiệm vụ có thể đạt được không ít thù lao, nhưng không tránh khỏi chém chém giết giết, rất nhiều người đều không thích.
Nhưng không ngờ lúc này lại có hơn ba mươi người muốn gia nhập Linh Cơ Viện, nguyên bản mười ba phong đệ tử chỉ có hơn hai mươi cái, hơn nữa đều là nữ đệ tử.
Chấp Nguyệt tuy thuần khiết lạnh lùng, nguyên bản nàng rất đơn thuần, nhưng hiện giờ cũng lão luyện hơn không ít.
Làm sao có thể không biết đây là tình huống như thế nào?
Hiện tại chính là cảm giác một đống cải trắng đang nhớ thương heo nhà!
Ngoài ra còn có mười người từ Tử Ngọc Môn nhập vào làm đệ tử, vốn là thực lực Khí Hải cảnh, nhập môn không lâu liền xin tiến vào Linh Cơ Viện.
Do dự một lát, nàng đem phần truyền thư này để qua một bên, cầm lấy một phần khác lên đọc.
“Vũ Quốc…Vĩnh Đô…”
Sau khi nhắm mắt suy nghĩ một chút, Chấp Nguyệt để hai phần truyền thư qua một bên, lên lầu nghỉ ngơi.
….………
Ban đêm.
“Chủ yếu khi đó nhìn nàng đáng thương, khuôn mặt nhỏ kia, thảm như vậy, ta nhất thời mềm lòng…Dù sao ta còn nợ nàng một lần, lần này xem như thanh toán xong ân oán. Nhưng mà lần này ta cứu được Tô Tiểu Tiểu, không lẽ về sau nàng thật không tiện tìm đệ tử Tử Thần Tông ta phiền phức đi?” Giang Vân Hạc cười ha ha nói.
“Còn Thủy Quân phủ đệ, cũng không có gì nguy hiểm, dù trời có sập xuống cũng có cái đỉnh trên cao đón lấy, ta chính là ở trong đó xem mọi chuyện như không liên quan tới mình. Nếu bàn về chạy nhanh, ta tự xưng thứ hai, Khí Hải cảnh ai còn dám tự xưng thứ nhất?”
“Lão Huyền Quy kia cũng thật thê thảm, bị trấn áp mấy ngàn năm, ta đã hỏi Mộng Nữ, nó cũng không làm điều ác gì, dứt khoát liền để nó đi chuyển kiếp.”
Chấp Nguyệt từ đầu đến cuối trên mặt đầy ý cười, nghe Giang Vân Hạc nói về hành trình đi Bạch Long đại trạch.
Mặc kệ nói thế nào, hắn an toàn trở về là tốt rồi.
“Lần sau đừng liều lĩnh như thế, phủ đệ thần linh đó nguy hiểm như thế, cũng may lần này vận khí tốt, mới bình yên vô sự.” Chấp Nguyệt nhàn nhạt nói, nhưng không che giấu được ý lo lắng.
“Rồi rồi, lần này cũng là bị ép buộc, dù sao những Trành Quỷ kia cũng thật phiền toái.”
“Đúng rồi, lần này ta có chút thu hoạch, ta giữ lại cũng vô dụng, ngươi cầm đi, hoặc là chia cho mấy người Dược Nhi, không phải lại thêm mấy vị sư đệ sư muội sao, những cái này đối với ta là vô dụng, nhưng đối với bọn hắn tác dụng lại không nhỏ.” Giang Vân Hạc đem Xích Chân Quả lấy ra, còn có một khỏa Nạp Châu.
“Còn ba cây Xích Chân Quả này, nếu có thể trồng sống, liền trồng ở trên Nguyệt Phong đi.”
“Được.” Chấp Nguyệt không từ chối, đem Xích Chân Quả và cây thu vào.
Dù sao cũng là tâm ý của Giang Vân Hạc, mặc dù không phải đối với mình, nhưng Tiểu Trúc Phong đối với Chấp Nguyệt mà nói thì chính là nhà của nàng.
Tâm ý của Giang Vân Hạc đối với Tiểu Trúc Phong, thậm chí so với quát nàng còn để nàng vui vẻ.
“Đúng rồi, ta muốn đi thăm những bằng hữu kia, dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử, cũng mấy năm chưa gặp mặt rồi, nếu không có chuyện gì, ngày mai ta liền xuất phát, đi sớm về sớm.” Giang Vân Hạc giống như chợt nhớ ra nói.
“Để ta suy nghĩ thêm đã, có chuyện này ta vẫn chưa xác định cho ngươi đi hay không nữa.” Chấp Nguyệt xoa xoa cái trán.
Nàng phải suy nghĩ kỹ càng, có nên cho những đệ tử kia gia nhập Linh Cơ Viện hay không, nếu để bọn hắn gia nhập Linh Cơ Viện mà nói, phải đem Giang Vân Hạc ra xa một chút mới tương đối ổn.
Để hắn đi một chuyến cũng không tệ.
Nhưng nếu như vậy, chính mình cùng hắn sẽ rất lâu không gặp mặt.
Thật ra lúc này Chấp Nguyệt có chút hối hận vì đã quyết định đợi Giang Vân Hạc Nguyên Môn mới đại hôn.
Cải trắng nhớ thương con lợn này nhiều lắm.
Giang Vân Hạc có chút ngoài ý muốn, Chấp Nguyệt vừa mới trở về đã có việc rồi?.
Cái Linh Cơ Viện này cũng quá bận rộn đi.
Đợi một lát, hắn liền chuyển chủ đề, cùng Chấp Nguyệt nói những sự tình khác, dù sao tài ăn nói của Giang Vân Hạc rất giỏi, mấy câu liền để Chấp Nguyệt quên đi phiền não vừa rồi.
Lại qua một lát, giọng Giang Vân Hạc chuyển một cái “Vừa nhớ tới một chuyện, sau khi rời khỏi Thủy Quân phủ đệ, Mộng Nữ có chút kỳ quái, không biết xảy ra chuyện gì.”
———————
Ta đang cần gấp dịch giả:((Có ai muốn làm không???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...