Yêu Nữ Tiểu Nương Tử
Thanh lâu chỉ hoạt động từ chập hoàng hôn cho đến tản sáng, ban ngày không hoạt động. Nhưng An An không ngủ nhiều, nàng dành thời gian cho ăn là chính trong ngày vì mama luôn ép nàng phải ăn để thân hình gợi cảm nếu không lại ốm như cò ma thì nam nhân nào mà mê. May mà ăn cũng là sở thích của nàng nên không nàng rất hạnh phúc nghe lời.
Ăn xong nàng dành thời gian tập múa, luyện đàn, luyện hát cho các tân kỉ nữ dù có lớn hay nhỏ hơn nàng nhưng ở Mỹ Hồng Lâu này nàng là “đại tỉ” rồi do thâm niên quá cao.
Chợt nàng thấy có gia nhân của Phiến công tử tìm mama nên cũng tò mò ngay cảm thấy sắp có chuyện bực mình rồi.
- Phiến công tử muốn chuộc thân cho cô nương Nguyệt An. Mama cứ cho giá, công tử sẽ trả!
- Ây… con bé không phải kĩ nữ. Vả lại nó cũng chưa đủ tuổi nghề để bán thân.
- Phiến công tử là con trai trưởng của Tể tướng gia – tiểu đệ của đương kim hoàng hậu đương triều xem như là hoàng tộc. Công tử nay để mắt đến cô nương ấy là phước mấy đời rồi. Giá 150 vạn lượng, mama suy nghĩ mai trả lời công tử của ta!
Mama đơ ra vì 150 vạn lượng vàng mua được thêm cả một cái Mỹ Hồng Lâu mới luôn chứ không phải ít. Xem ra Phiến An Thành rất muốn có An An rồi. Nàng nghe hết chỉ bực mình bỏ đi. Từ đầu nàng đã biết với cái tính ham tiền của mama thì cũng có ngày này mà. Mama rưng lệ năn nỉ khi nàng chỉ hất cằm làm ngơ, ngồi chẽm chệ trên ghế…
- 150 vạn lượng lận đó An An! Người ta công tử của tể tướng con còn chế cái gì?
- Con có chê gì đâu! Tại từ đầu con và mama giao kèo rồi con kiếm tiền để lấy lại giấy chuộc thân làm nha đầu hầu bàn thôi. Con cả đời là món hàng cho người ta mua qua bán lại rồi, con sẽ tự mua con không cho ai bỏ tiền có con hết!
Nàng nói cứng rắn, ánh mắt dĩ nhiên kiên định có mà mama lây chuyển được trời thì nàng mới còn suy nghĩ lại tí xíu nha. Mama thê thảm nói…
- Người ta là có ý tốt với con mà, An nhi!
- Mama thích thì tự đi theo tên công tử họ Phiến ấy đi! Mama trắng tròn, bụ bẫm đảm bảo hắn cũng sẽ yêu thương mama thôi!
- AN AN!!!
Ông ấy giận quá rống lên mà nàng chỉ le lưỡi bất đồng không sợ, trèo lên giường đi ngủ không thèm ra biểu diễn để thể hiện sự chống đối nếu mama cứ ép nàng. Mama thở dài xìu xuống…
- Thôi được rồi, mama không ép con!
Nghe thế nàng bật dậy cười toe toét đi lấy bánh ăn tiếp xem ông ấy có tức không.
Tối đó Phiến An Thành đến nhưng nàng không ra diễn, ai náy cũng đều thất vọng. Sau khi thuộc hạ báo lại bị từ chối hắn càng giận dữ. An An vui vẻ cứ tưởng êm xuôi thì phát hiện lần này đích thân Phiến An Thành tìm gặp mama.
Trước cửa phòng có quản thúc và mấy huynh canh nên nàng nhắm không nghe lén được, nên nàng xông vô căn phòng phía sau sát vách phòng của mama. Vị khách hết hồn, An An nhìn hai người đang “hành xử” trên giường không những không mắc cỡ hay thẹn thùng mà còn cười thật ngọt.
- Xuân tỉ cứ thoải mái tiếp khách tiếp không cần bận tâm đến muội nha, muội chỉ cần nghe lén mama xíu thôi àk! Đại gia xin cứ vui vẻ!
Nàng tuy vẫn còn là xữ nữ nhưng ở thanh lâu từ bé thì việc người ta tốn tiền vào trong đây không còn làm nàng xấu hổ hay đỏ mặt. Nàng chỉ lo chạy lại ôm vách phòng gỗ mỏng để nghe lén, chỉ tội cho hai người trên giường thật không biết có nên tiếp tục cao trào vì có thêm một đứa ngồi tỉnh bơ như thế.
- Ta muốn Nguyệt An! Ông là gì mà cả gan từ chối ta hả? Ta sang bằng cái thanh lâu này dễ như trở bàn tay có biết không?
Mama nghe mà cả người lạnh run sợ sệt nhanh chóng trả lời Phiến An Thành một cách lí nhí…
- Tiểu nhân đâu dám tại Nguyệt An không muốn bán thân!
- Ông muốn thêm tiền có đúng không? Bao nhiêu hả?
Nàng cắn móng tay nghe không rõ gì cả vì hai người đang cao trào trên giường phía sau nàng. Tỉ tỉ rên rỉ thật quá ồn ào. Họ cực lắm mới mặc kệ nàng mà tự nhiên tiếp tục hoan ái thì nàng xoay lại hung hăng la…
- Ồn quá muội không nghe mama nói gì cả nè!
Ông khách xanh mặt. Tỉ tỉ đành bặm môi im lặng. Họ “sợ” nàng nên im lặng mà đẩy nhanh kịch tính trên giường. Bên kia phòng cũng đang đẩy nhanh căng thẳng làm An An run nghe Phiến An Thành ra giá.
- 200 vạn lượng!
Nghe con số khủng đó khiến mama lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán…
- Mong công tử hiểu cho tiều nhân không phải là không …
- 300 vạn lượng! Ông vừa ý chưa?
Cả nàng nghe số tiền đó mà còn sốc xém té lăn xuống ghế. Nàng không ngờ mình “đắt giá” còn hơn mình nghĩ nhiều nha. Nhiều tiền như thế nàng còn muốn bán quách mình đi nói gì mama ham tiền của nàng.
Mama bị choáng ngộp trong tiền, lí trí cũng mất tiêu gật đầu một cách vô thức làm Phiến An Thành cười lớn rất là hài lòng.
Bên đây An An ngồi phịch xuống như người mất hồn. Hai người trên giường sảng khoái đạt đỉnh cao ân ái cùng nhau thì hết cả hồn vì nàng tức giận quá gào lên dậm chân đá ghế trút giận. Ông khách vẫn xanh mặt dù nhờ có sự phá rối của An An mà hôm nay đi ăn vụng thật ly kỳ nhưng trông nàng hung dữ quá. Xuân tỉ khoác áo ngồi dậy má vẫn còn đỏ lo lắng hỏi…
- Sao thế An An?
- Không… hai người vui vẻ tiếp đi!
Nàng lại đi ra đóng cửa tự nhiên như mình không vào phá hoại người ta khiến cho hai người đó chỉ biết lặng thinh.
An An đi lủi thủi. Nàng lúc đó 3 tuổi còn nhỏ xíu đã bị cha ruột nhẫn tâm bán đi. Cứ ngỡ mama sẽ giữ lời hứa không ngờ lại bán nàng thêm lần nữa. nàng không muốn cứ bị người ta chi phối cuộc đời mình. An An ngẩn nhìn lên cao trong lòng lại phấn chấn, nàng sẽ làm chủ cuộc đời mình chỉ cần trước hết nên bỏ trốn đi đã. Suy nghĩ xong nàng tỉnh táo lanh lẹ ngay.
Mama cắn răng đi qua đi lại rụt rè sợ hãi trước cửa phòng An An. Ông ta nghe 300 vạn lượng kinh khủng mà máu ham tiền nổi lên lỡ đồng ý với Phiến An Thành rồi sau đó nhớ tới nàng lại sợ bị nàng giết chết. Nhưng dù sao đi nữa bây giờ cũng phải nói cho nàng nghe kẻo Phiến công tử chờ lâu sẽ nổi giận.
Mama hít một hơi can đảm làm anh hùng rơm bước vào phòng lập tức sững ra vì phòng không có ai, trên bàn nhỏ còn có một rương ngân lượng cùng trang sức. Nàng để một lá thư trong đó viết mấy dòng.
“ Con không ngờ mama dám làm thế với con. Nếu có thời gian và không bận bỏ trốn thì con đã xử tội mama.Dù sao con cũng biết tính mama rồi nên mama cứ giữ số tiền này coi như giao kèo của con với mama xong rồi, không ai nợ ai.Con cao chạy xa bay đây!Chấp bút: An An – Con ghét mama dám bán con! ”
Mặt ông mama không còn có thể tệ hại hơn nhìn cánh cửa sổ mở toan mà vội vã hét lên…
- An An!!!
Ông ấy vừa chỉ mới đồng ý với Phiến An Thành thôi mà nàng đã nhanh tay nhanh chân trước một bước rồi. Quản thúc và mấy huynh bảo an trong thanh lâu tủa nhau ra tìm nàng. Lúc đó nàng đã rinh hai tai nải đi về nhà trước rồi.
Vì bỏ trốn bất tiện nên nàng chỉ mang theo ngân phiếu giấy cho nhẹ song cũng đủ cả một gia tài nhỏ. Mỹ Hồng lâu thật cũng như nhà nàng, bỏ đi như thế này nàng cũng buồn lắm nhưng có chết cũng không thể ở lại nữa. Giờ nàng phải bỏ trốn, tự mình quyết định số phận mình.
Căn nhà gỗ nhỏ hiện ra là nhà nàng, lại “không phải” nhà nàng. Nơi này có cha, có mẹ, có tiểu đệ tiểu muội nhưng rất xa lạ. Nàng hít một hơi bước đến dù sao cũng là người thân, nàng đi cũng phải ghé nói một tiếng.
Tiếng người cười nói từ trong nhà vọng ra làm An An từ ngoài nhìn vào khung cửa sổ nhỏ có chổng tre nâng cánh cửa mở. Cha nàng lại say đang ngủ trên trường kĩ tre. Mẹ nàng, tiểu đệ và hai tiểu muội đang ăn vịt quay rất ngon…
- Tiền đâu mua vịt quay vậy mẹ? - Tiểu đệ lớn hỏi khi cắn cái đùi vịt.
- Hôm nọ đại tỉ của các con đưa tiền ẹ trả số nợ bạc cha con, còn ẹ ít tiền mua đồ ăn ngon.
Nghe thế tiểu muội thứ sau tiểu đệ lập tức chề môi mà nói…
- Tiền này không ‘sạch sẽ’ nhưng cũng có ích thật. Con không muốn bị mọi người biết có tỉ tỉ làm kĩ nữ, sẽ xấu hổ nhục nhã đến chết quá!
An An đứng bên ngoài nghe mà đờ đẫn, bần thần cả người. Nàng không nghĩ sẽ nghe những lời này từ người thân của mình. Nàng luôn cho rằng người thân phải cảm thông cho nàng nhất. Ngay cả mẹ nàng không những không nói lời nào đỡ lại mà cũng nói thêm…
- Chứ mẹ cũng có muốn để mọi người biết mình có con gái làm kĩ nữ nổi tiếng lắm hay sao?
- Mẹ àk! May mà cha bán tỉ ta chứ không phải bán con nếu không giờ con cũng thành kĩ nam ở thanh lâu rồi.
Tiểu đệ lớn nói trào phúng phụ hoạ làm cả nhà cười lớn thật rất vui. Mẹ nàng còn nói…
- Con là xú tiểu tử của mẹ chứ làm kĩ nam gì nổi hả?
An An vẫn đứng nhìn cả nhà vui vẻ ăn nói cười. Nàng chỉ cảm thấy nước mắt lăn trên má lúc này. Thì ra nàng chỉ một mình vọng tưởng cuộc sống có gia đình bên cạnh sau này.
Khi nàng bị bán đi, căn nhà này đã không có nàng tồn tại nữa. Họ không cần, không hiểu, không ai đau xót cho nàng vùi dập ở nơi đó. Dù ama thương nàng nhưng nữ nhân ở nơi đó đều mang tiếng xấu. Nàng cho rằng ít ra cả nhà không nghĩ như người ta nhưng nàng ở thanh lâu vẫn là nỗi nhục cho họ.
Xem như nàng có người cùng chung huyết thống nhưng không thể ở chung một nơi. Nàng nhìn lại, lặng lẽ để tai nải chứa ngân phiếu xuống sân nhà trong hàng rào cây mà quay bước lặng lẽ một mình.
Con đường phía trước cuộc đời nàng đột ngột trở nên mù mịt một màu u tối.
An An chỉ còn một thân đơn bước không còn ai cạnh bên cả, không có gia đình, không có người thân quen. Nàng không dám nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao?
- Hết chương 1 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...