Yêu Nữ Tiểu Nương Tử


Tống Minh không thể ngày nào cũng trốn mãi trong Hình bộ, cũng không thể trốn sang ngủ phòng khác, tất nhiên lại càng không thể không ngủ cùng giường với nàng. Thật là khổ cho đại tướng quân quá đi.
Sáng ra gà gáy sớm, An An vươn vai ngồi dậy thấy trên người mình xiêm y chỉnh chu, xem ra trình độ của phu quân nàng ngày càng điêu luyện, mặc lại áo cho nàng đủ “kín đáo” lại không khiến nàng hay biết gì hoặc thức giấc.
Và An An xoay qua nhìn Tống Minh hôm nay đã không còn sức lực nào nữa, trời sáng bảnh ra rồi vẫn nằm ngủ như chết đầy vẻ “mệt mỏi”.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ ngủ say sau nhiều ngày vì mình làm ất ngủ, nàng có chút động lòng tạm tha cho vậy chỉ khẽ chòm hôn lên má Tống Minh rồi tự mình dậy trước.
Đến trưa gà lại đi ngủ thì Tống Minh mới dậy thấy nắng đã tới đỉnh thiên không thể không giật mình. Hắn chưa từng ngủ quên đến tận giờ này bao giờ cả, thế này không kịp vào Hình bộ trốn rồi. Lúc hắn lủi lủi đi ra ăn sáng thì mẹ vui vẻ chọc ghẹo.
- Con trai đã chịu dậy rồi sao?
Bà ấy rõ ràng là cố tình chọc hắn, ai bảo hắn lạnh ngắt, chán phèo như khúc củi nên không trách cha mẹ có cơ hội đều chọc con cho bằng được.
Hắn mặc kệ mẹ, không trả lời chỉ ngồi xuống ăn trưa, mắt hắn khẽ nhìn An An đang ngồi ăn. Nàng cười lại thật thơ ngây, dáng vẻ thuần khiết này chỉ là che giấu độ tàn bạo “ác độc” của nàng mà thôi. Sức Tống Minh đấu với nàng sắp cạn rồi nên nhìn chén cơm nhanh chóng tập trung ăn cho tỉnh táo lại sức.
Nàng không thua gì, muốn bày trò dụ hắn cũng cần ăn nhiều cho thân người hấp dẫn. Thế là đôi phu thê tranh nhau ăn khiến bà mẹ mừng vui khôn siết nha chẳng uổn công nấu cơm mà.
Sau khi ăn uống no say, quẹt miệng nữa nữa là có thể an tâm ngủ tiếp thì Tống Minh thấy nàng nhìn mình mắt chớp chớp long lanh. Hắn nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi thật đề phòng.
- Nàng muốn sao hả?
- Phu quân dẫn thiếp ra ngoài chơi đi! - An An vòi vĩnh không khác gì tiểu oa nhi nhõng nhẽo cả. Tống Minh thì nhìn gương mặt đáng yêu của nàng là thập phần sợ hãi rồi.
- Không! Ta đang muốn ngủ nữa!
Phu quân nhát gan, nàng tưởng các tướng quân gan dạ ra sao nhưng xem ra tướng quân nhà nàng còn sợ nàng hơn địch rồi.

- Chàng sợ hả???
An An đưa mắt nói nhẹ một câu thật là kích động cái sĩ diện to đùng của nam nhân. Thái độ của nàng thật khinh bỉ phu quân nha. Tuy có “sợ” thật nhưng hắn cũng đi cho bằng được xem ai dọa ai.
Thế là An An mừng đến cười híp mí vì cũng được cùng Tống Minh đi ngoạn ngoài thành. Hôm nay nàng không có bày ra “kế sách” gì cả vì được cùng Tống Minh là vui vẻ rồi. Hắn nhìn nàng chỉ đòi mua bánh mua đồ ăn thôi cũng nhẹ nhõm trong lòng.
Nàng như thế này cười toe toét, bộ dạng đáng yêu đến thế cũng rất hút hắn nhưng không làm hắn “kích động, kinh hãi” như khi bình thường lúc nàng giở trò.
Bên nhau thế này thật tốt, cả hai cũng không xa cách như lúc đầu mới thành thân. Đi hết ngày, cả hai cùng ra bờ sông ngồi chơi. An An đảo mắt nhìn quanh làm hắn không rõ nàng đang tìm kiếm gì thì nàng đã chép miệng ủ rũ than…
- Không ai bán đồ gì ăn cả? - Bụng nàng lại đói rồi, không ăn bù sẽ hết “hấp dẫn”.
- Xem ra nuôi nàng, ta nuôi heo còn sướng hơn! - Tống Minh nhíu mày nói. Hôm nay có đúc kết được kinh nghiệm thực tiễn, khi đưa nàng ra ngoài đã lấy đầy hầu bao rồi mà giờ cuối ngày cũng sắp cạn vì mua bánh trái cho nàng ăn.
An An hậm hực nghe thế chu môi cải lại ngay.
- Chàng dám so thiếp với heo sao? Thiếp đâu có mập đâu, với lại làm gì có heo nàng xinh được như thiếp hả?
Nàng phùng mang trợn má phúng phính đáng yêu mà còn không chịu mình giống heo. Heo con hồng hồng trắng trắng, nàng càng cải lại càng làm hắn thấy giống hơn nên bật cười.
An An đang càu nhàu cũng sững sờ ngay nhìn môi mỏng rộng mở cười ra tiếng giòn tan, hàm răng cũng hé ra trắng đều hợp với gương mặt tuấn tú. Tống Minh cười càng có sức hút đúng như nàng đoán mà. An An chỉ lo mình nằm chiêm bao hay hoa mắt do đói bụng, nàng thật mừng lắm.
- Oa!!! Cuối cùng phu quân cũng cười với thiếp rồi!!!
Nàng giơ hai tay lên trời hớn hở tuyên bố một cách vui mừng quá mức làm Tống Minh ngậm miệng lại kết thúc nụ cười ngay lập tức. Hắn vốn ít cười nhưng nàng có cần phản ứng thế không chứ? May mà quanh đây ít người không ai thấy nếu không chắc người ta cũng đổ dồn lại xem hắn cười “bất thường” đến mức nào mà nàng hô lớn hô nhỏ reo vang như thế.
Thấy Tống Minh không thèm cười nữa, đôi mày liễu thanh của An An lập tức xếp lại co quắp…
- Chàng cười tiếp đi phu quân! - Nàng nhìn còn chưa rõ nụ cười của hắn nha.

- Nhìn nàng ta không dám cười nữa!
- Sao vậy?… Chàng ghét thiếp sao phu quân?
An An lo lắng, níu lấy cánh tay áo, mắt chưa chi đã có một làn nước đong đầy. Người ta chỉ không cười với người họ ghét thôi. Nàng dĩ nhiên không muốn Tống Minh ghét mình rồi.
Hắn nhìn nàng lúc này thơ ngây, mang chút trẻ con song có lúc lại ranh ma, tinh quái bày đủ trò bất chấp lễ nghĩa và “nhân đạo” mê hoặc hắn. Tống Minh thật không biết làm sao đối phó với nàng vì lúc nào cũng bị nàng tác động làm cho không còn là mình.
Dù vẻ mặt lạnh cứng như thường nhưng Tống Minh nói không dám nhìn thẳng mắt nàng…
- Ta không có ghét nàng!
- Vậy là chàng thương thiếp!? - Không ghét có nghĩa là thương đối với An An nha. Hắn có chút lúng túng nói.
- Ấy… cái đó ta không nói!
- Chàng không thương thiếp sao?
Nàng lại gặn hỏi, mắt tròn ứ lệ rưng rưng chờ rơi xuống má. Tống Minh lấy trứng chọi đá không xong, không bao giờ hắn đấu lại tiểu ma nữ cao thâm như nàng. Hắn đành nói nhưng vẫn nhìn đâu đó ngoài bờ sông nói không khác gì thú nhận sự thật…
- Ta thương nàng nhiều lắm, chịu chưa?
- Chịu… Thiếp cũng rất thương chàng!!!
An An mau chóng lại cười hạnh phúc rạng rỡ ngay dựa vào người hắn. Nhìn cả hai vài người phải đỏ mắt né xa một chút, cư nhiên thân mật nơi này, để con nít thấy thiệt là hại mắt.
Nếu có ai nhận ra đại tướng quân làm sao Tống Minh còn phong độ lạnh lùng quát tháo cấp dưới nữa. Nhưng tâm tình nàng trông có vẻ vui như thế hắn không nỡ phá ngang. Có nàng cạnh bên cũng dễ chịu, Tống Minh nhẹ lên tiếng…

- Nương tử àk!?
- Dạ?
- Nếu như ta thường xuyên cười với nàng… nàng sẽ mặc áo đi ngủ có được không?
Hắn gượng cười trông thật xấu rõ ràng chỉ vì nỗi khổ tâm lớn lao hằng đêm mà giở trò này. Tưởng phu quân nàng hiền nhưng xem ra cũng biết chút gian mưu tính toán đó chứ. Nhưng tiếc thay chuyện Tống Minh cười cùng chuyện hắn “cấm cung” nàng không thể mang ra trao đổi.
An An vì thế thôi lâng lâng, chun mũi chu môi, hất cằm lên bộ dạng hống hách không coi ai ra gì đầy ma mãnh trả lời Tống Minh.
- Chàng thích thì cứ cười, dù sao cũng quen nhìn mặt chàng như đá tạc chán ngắt rồi! Thiếp thích ngủ không y phục đó chàng không thích mặc kệ chàng!
Nghe nàng nói hắn sốc thật cũng phản ứng ra chiều kích động ngay.
- Nàng như vậy mà còn dám nói là thương ta!? - Nàng giống thù mấy kiếp với hắn thì đúng hơn ấy chứ.
- Tại chàng tự làm tự chịu, thiếp làm thế cũng “đau lòng” lắm nha… chi bằng chàng quên sĩ diện và “yêu thương” thiếp đi, phu quân!
Giảo hồ xinh đẹp ôm chặt tay hắn nói ra những lời dụ dỗ. Bản thân bị nàng khiêu khích đến thế này hắn nói không lại, cải vẫn thua nên đành mang bộ dạng lầm lầm lì lì ra chạy trốn. Chàng muốn trốn sao? An An đây chấp luôn, có chạy đằng trời thì nàng cũng bám theo dụ dỗ nha.
Thế là vài trò không xong nàng bày ra đủ thứ trò tấn công gợi tình làm Tống Minh cả người “điên loạn”. Nào là y phục mỏng manh kiểu dáng “khó hiểu”, tạo tư thế quyến rũ trên giường, hoặc là tấn công trực tiếp bằng thân người hấp dẫn không manh áo, hắn mỗi ngày trôi qua càng thấy khâm phục ý chí trên cả tuyệt vời của mình hơn nữa.
Chưa kể nàng đưa tách trà hay mẩu bánh nhỏ hắn cũng không dám ăn, cấm cho tì nữa đốt cả trầm hương trong phòng vì nàng đều bỏ xuân dược “ám hại” hắn. An An đấu lâu không thành, Tống Minh lại càng cảnh giác làm nàng thật khổ quá luôn. Chẳng lẽ nàng cứ vậy thua cuộc chờ đến hết năm hay sao? Lúc ấy nàng sẽ già héo mất thôi a.
—————————-
Màu đỏ hiện lên giữ không gian tối tăm như mực. An An chớp chớp mắt không rõ tại sao chổ tối thế này vẫn thấy vật màu đỏ kia sáng rõ? Nàng khẽ chầm chậm bước đến càng gần càng nhìn rõ là vải gấm đỏ có gân hoa rất đẹp. Trông cũng khá quen mắt…
… đột ngột thân người vực dậy, tân nương áo đỏ miệng vẫn đầy máu nhìn nàng bằng ánh mắt trừng trừng dễ sợ. Nàng run rẩy thoái lui sợ hãi. Cô ta bò trên đất bằng hai tay có móng dài sắc nhọn đen tím lại cố bắt nàng, miệng máu lẩm nhẩm: “Trả phu quân lại cho ta! Trả lại cho ta!”. An An càng run sợ thốt la không thành tiếng, nàng quay đầu cuồng chạy, chạy, chạy rồi cảm giác cả người rơi sụp xuống trước khi choàng tỉnh.
Bật dậy giữa đêm nàng thở hổn hển toát hết mồ hôi lạnh.
Chính là Dương Tĩnh Nghiên, An An đã quên mất sự tồn tại của cô ta trong khi bản thân đang làm thế thân, sống tại vị trí lẽ ra là của cô nương ấy.

Nàng sợ lắm, giấc mơ rất thực khiến nàng quá kinh hãi bật khóc. Người lẽ ra làm thê tử của Tống Minh không phải là nàng. Nàng chỉ định trốn mama thôi lại quên rồi cứ vọng tưởng có thể cả đời làm Dương Tĩnh Nghiên và ở bên Tống Minh.
Nghe tiếng khóc, Tống Minh lim dim tỉnh giấc nhìn quanh kiểm tra. Hắn chờ nàng ngủ, mặc áo lại cho nàng như mọi đêm mới “an tâm” ngủ cũng chưa lâu. Và ánh trăng thu ngoài cửa sổ lớn đầu giường rọi vào sáng mờ, nhìn thấy nương tử lại khóc run rẩy hắn tỉnh táo ngay ngồi lên lo lắng hỏi.
- Nàng sao vậy? Gặp ác mộng sao? - Đêm nào hắn cũng gặp “ác mộng” cũng nhờ nàng mà ra nhưng vẫn lo khi thấy nàng khóc như thế.
An An chỉ biết gật đầu, nước mắt không thể ngừng lại, cả gương mặt xinh đẹp lem nhem đầy vẻ sợ hãi. Nàng không chỉ sợ giấc mơ có Dương Tĩnh Nghiên mà còn sợ thực tế khi tỉnh giấc lúc này.
Sớm hay muộn nàng cũng phải bại lộ và phải rời xa Tống Minh. Nàng trao thân cho hắn, sớm trọn đời chỉ có một người nam nhân thôi, thật lòng hi vọng có thể cùng nhau sống đến răng long đầu bạc, giờ nàng biết phải làm sao đây?
Tống Minh nhìn nàng như vậy không chịu nổi ôm lấy dỗ dành ngay không kịp suy nghĩ đây có phải là bẫy hay không dù chỉ là nửa động tác.
- Ngoan đi! Chỉ là giấc mơ thôi không sao cả, có ta ở đây rồi nàng đừng sợ!
Cử chỉ ôn nhu của Tống Minh càng làm nàng òa khóc nhiều hơn. Nàng càng không muốn xa hắn, nỗi sợ ấy dường như lớn đến mức vò xé tâm can nàng. Tống Minh sợ không khéo có người nghe tiếng nàng khóc nên hoảng theo.
- Nín đi! Sao nàng khóc mãi thế? … Nhìn ta rồi bình tĩnh nè Tĩnh Nghiên!
Tống Minh gọi tên lập tức An An vùng ra hốt hoảng nói lung tung, lệ vẫn tuôn tuôn…
- Không phải Tĩnh Nghiên! … thiếp không phải Tĩnh Nghiên mà!
- Nàng đừng làm ta sợ! Đó là tên của nàng mà nương tử? - Tống Minh cố giữ vai nàng lại nói.
- Hic… không phải… chàng đừng gọi cái tên đó! Xin chàng! - Nàng khóc, cả người muốn đổ sụp van nài yếu ớt.
- Được! Ta không gọi! Không gọi! Nàng bình tĩnh đi nương tử!
An An không nhận thức nổi, nàng khóc hết bao nhiều nước mắt là vắt tim hắn bấy nhiêu lần. Tống Minh dù bị nàng chọc phá, cám dỗ nhưng miễn nàng cười vui hắn cũng cam chịu.
Nàng cứ khóc thế nàng Tống Minh cảm thấy đau nhói còn hơn bị tên đâm, đao chém. Hắn không nghĩ gì kịp vội dùng cách thô sơ, đơn giản nhưng hiệu quả nhất ngăn nàng khóc chính là hôn lên môi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui