Chương 21
Đến buổi chiều hôm thứ hai Diệp Tử thấy được ánh mặt trời - ánh nắng tự nhiên và ánh sáng của sự sống.
Diệp Tử nhủ cười: May mắn còn sống.
Tiểu Ngọc nằm cạnh Diệp Tử, Tiểu Tịnh Tử người Đài Loan nằm ngủ quên đi ở giường bên.
Khi Diệp Tử mở mắt ra, Tiểu Ngọc mệt mỏi nhếch môi, cô ta vuốt nhẹ lên tóc Diệp Tử vỗ về: “Chúa ơi, bảo bối ơi mày tỉnh rồi à…”
Tiểu Tịnh Tử nghe thấy tiếng cũng ra khỏi giường, hỏi dồn: “Có thấy khá hơn tí nào không? Khá hơn không? Làm bọn tôi sợ phát khiếp. Đợi hẵng đợi hẵng để tớ đi nấu gì cho cậu ăn….”
Hình như anh ta ra phòng khác báo với mọi người, Tuyết Nhi, Thanh Thanh và Ức Đình đồng loạt đến cạnh giường với Diệp Tử.
Tất cả dồn sự chú ý vào tiếng nói thều thào của Diệp Tử: “Tôi muốn đi vệ sinh…”
Thế là cả bọn ba chân bốn cẳng đỡ em xuống giường. Diệp Tử vừa chạm chân xuống đất đã khuỵu gối đổ ập người xuống.
Chẳng biết bao lâu sau đó Diệp Tử mới mở mắt ra, trông thấy những gương mặt căng thẳng tột độ. Nửa người trên của Diệp Tử nằm trong lòng Tiểu Tịnh Tử, còn nửa dưới nằm trọn trên thảm trải sàn.
Tiểu Tịnh Tử hơ hơ ngón tay qua phía nhân trung của Diệp Tử, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Xảy ra chuyện gì vậy…” Câu nói này buột ra khỏi miệng khi đầu óc hoàn toàn không còn chút ý thức, từ hôm qua đến hôm nay Diệp Tử mới cảm thấy mạng sống vốn dĩ mong manh vô cùng.
“Diệp Tử, chị qua tình trạng chết lâm sàng rồi, trời ạ, sợ muốn chết vì chị…” Tuyết Nhi đáp lại lời Diệp Tử.
“Bị sốc thuốc…”
“Ừ, đã ai ăn uống gì đâu, tá hỏa hết cả lên…”
”Thôi đi, đừng nói nhiều nữa! Bế Diệp Tử vào phòng tắm, nó muốn đi vệ sinh…” Tiểu Ngọc giục.
Bế Diệp Tử quay lại giường ngủ xong, Thanh Thanh bê đến một bát cháo trắng: “Đã nêm thêm ít đường rồi, chị yêu ơi chị ăn chút nhé.”
Miếng cháo vừa đút vào mồm, Diệp Tử lại nôn ra như mọi lần, không giữ lại được chút gì.
Mọi người đờ đẫn nhìn nhau, chân tay lóng ngóng…Diệp Tử lại lịm đi…
Mãi đến khi màn đêm buông xuống lần nữa, Diệp Tử mới ăn được tí chút, quan trọng nhất là: ăn vào không còn bị nôn ran.
***
Hội Andy đã rời đi từ sáng, nghe nói có gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Diệp Tử.
Tiểu Ngọc bảo Thanh Thanh và mấy đứa cứ về trước, nói rằng bây giờ không còn vấn đề gì to tát nữa rồi, chỉ cần nghỉ ngơi, mọi người cứ xúm lại cũng không ích gì, cô ta và Tiểu Tịnh Tử sẽ ở đây chăm sóc Diệp Tử.
Trước khi ra về 3 cô gái đều hôn tạm biệt lên má Diệp Tử.
Tiểu Ngọc ở bên Diệp Tử thêm một đêm nữa, quần áo không thay, cũng không hề chợp mắt.
Buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Tử tỉnh lại, không còn thấy ai ngoài Tiểu Ngọc.
Tiểu Tịnh Tử người Đài Loan học ở một trường đại học nào đó, hôm nay là thứ hai, thấy Diệp Tử đã bắt đầu hồi phục, từ sớm đã lên trường.
Diệp Tử chỉ chỉ vào cái di động, bấm số máy của tôi.
…
Phía trên là toàn bộ ngọn nguồn sự việc
…
Diệp Tử vừa dứt lời, tôi không đừng được giận dữ và chua xót: “M…kiếp! Chỉ vì sợ bị liên lụy đã không đưa em đi bệnh viện! Nếu chẳng may mất đi tính mạng thì làm sao? Đ..m..chúng nó!”
“Đừng nóng thế Hải Đào, chẳng phải giờ em đã khỏe mạnh trước anh sao? Chẳng phải đã không chết? Xong rồi là xong, sự việc đã qua, nếu em là họ, lúc ấy chắc em cũng làm vậy.”
“Nếu em là họ? Thế sao chúng nó không đặt mình vào vị trí của em?” Tôi đau thắt lồng ngực.
“Thôi mà thôi mà anh yêu, ông trời phù hộ cho em đại nạn không chết, sau này ắt sẽ có lộc. Không nghĩ nhiều nữa…”
“Vậy em nói cho anh xem cốc nước cam ấy cuối cùng do ai đưa?”
"Không thể biết, lúc ấy em không ngẩng đầu lên, nhưng em nghĩ…Trong cốc nước cam đó ít nhất có 3 viên thuốc, có khi còn cho thêm thứ gì vào nữa…”
“Ai có thể làm cái việc bất nhẫn như thế? Quá khốn…khốn kiếp…” Tôi nghiến răng tức giận.
"Việc cũng đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì, nếu có người đã rắp tâm hại em, em nghĩ có muốn tìm cũng không tìm ra. Điểm mấu chốt là em đã vượt qua cửa ải này. Thôi nhé, không nói nữa đâu, Hải Đào ơi hãy đáp ứng em một việc…”
“Em nói đi…”
“Từ giờ em không muốn phải nghe bất kỳ ai nhắc đến chuyện này nữa, một chữ cũng không muốn nghe, bởi vì…đau đớn lắm anh biết không? Em không muốn phải nhớ lại.”
“Diệp Tử ơi…” Chương 22
Cách vài ngày sau Diệp Tử gọi điện cho tôi, em phải về quê đột xuất, rất mạnh khỏe, vì nhớ nhà nên về thăm mọi người, đến giờ vẫn chưa quyết định khi nào về Bắc Kinh. Lúc ấy sẽ gọi lại sau.
Buổi chiều ngày thứ hai kể từ khi Diệp Tử rời Bắc Kinh, tôi đến gõ cửa nhà Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, một bên mở cửa một bên líu lo: “Cưng yêu, anh đấy ư? Sao chẳng gọi điện trước cho em?”
Nói rồi cả người nhảy cẫng lên, hay cẳng tay xiết chặt lấy cổ tôi.
Tôi phải gồng lên mới gỡ được tay cô ta ra: “Đừng vội, Tiểu Ngọc, tôi đến tìm cô là có việc, nói xong là đi.”
“Việc gì đấy? Cả thế giới này thuộc về anh, anh nói gì cũng được. Cưng ngồi đi đã, đứng thế mỏi chân.” Cô ta mở một lon coca mời tôi.
“LÀ CÔ PHẢI KHÔNG?”
Câu nói không đầu không đuôi của tôi làm Tiểu Ngọc khó xử, cô ta quắc mắt: “Hả?”
“LÀ CÔ ĐÚNG KHÔNG?” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Anh nói gì đấy?” Tiểu Ngọc cười cười, toan sờ lên trán tôi, “Anh không sốt đấy chứ?”
Tôi hất tay cô ta ra, hít một hơi sâu rồi nói: “Tôi hỏi cô VIÊN THUỐC TRONG CỐC NƯỚC là do cô bỏ vào? CỐC NƯỚC ẤY LÀ CÔ ĐƯA CHO DIỆP TỬ, ĐÚNG KHÔNG?”
Tiểu Ngọc lim dim mắt nhìn tôi, trong khoảng 10 giây, chúng tôi gườm gườm nhìn nhau như thế. Rồi cô ta cười khẩy: “Lý Hải Đào, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không có việc gì nên đến gây sự hả? Đầu anh không phải quả thối đấy chứ??? Diệp Tử nói thế với anh sao?”
“Diệp Tử chỉ kể lại sự việc, cô ấy không muốn tôi tra cứu, tôi tự đoán ra.”
“Tự ình là Sherlock Holmes cơ đấy? Hừ, đoán?”
“Đừng làm bộ làm tịch nữa, Tiểu Ngọc, ngoài cô ra ai có thù oán với Diệp Tử?”
“Em làm sao mà có thù oán với nó? Hả? Còn nữa, anh đâu có mặt lúc đó, mà biết rằng vì uống cốc nước cam mà Diệp Tử xảy ra chuyện? Làm sao anh biết được nó không hề gây hấn với người khác? Làm sao anh lại đổ tội lên đầu Tiểu Ngọc này?”
“Trực giác!”
“Trực cái c….! Đàn ông mà có cái đ.m ấy à?”
“Cô nói năng cho đàng hoàng chút đi!”
“Đừng diễn nữa, trò này em gặp nhiều rồi? Lúc mày mới chỉ là thằng bé chơi ném bóng trong trường bà mày đã phải lăn lộn giữa đời! Anh coi Diệp Tử là loại người đàng hoàng sao? Anh nghĩ cái môi thắm răng ngà của nó nói gì đều là sự thật sao? Tôi nói cho anh biết nó có tội với nhiều người rồi! Tự làm tự chịu! “
“Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn đấy! Tôi không cho phép cô năm lần bảy lượt nhục mạ Diệp Tử!”
“Lời em nói là sự thật! Ngày hôm nay anh đến to tiếng bảo em bỏ thuốc nó, mà không nghĩ ai đã trắng 2 đêm không chợp mắt đi hầu nó! Em bỏ thuốc cho nó? Nếu thực sự muốn hại nó, việc gì em phải hầu nó 2 đêm mà không để nó chết? “
“Ai mà biết lúc sau cô hối hận nên nhân từ?”
“Hay, anh hay lắm! Lý Hải Đào, kệ xác anh nói gì thì nói, chỉ cần Diệp Tử vẫn tin tôi, tôi vẫn là bạn của nó. Anh giỏi thì tự mình nói với nó là tôi bỏ thuốc đấy, xem nó tin anh hay là tin tôi!”
“Nói thì nói…Tôi không đôi co với cô nữa, đằng nào việc ngày hôm ấy cũng không thể điều tra ra, cứ làm theo lương tâm. Nhưng tôi cho cô hay, cô nghe rõ đây: tránh tôi và Diệp Tử xa ra một chút!”
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Tiểu Ngọc bỗng ôm lấy tôi từ phía sau: “Đừng đi, em xin anh đừng đi…Anh có biết ngày nào em cũng nhớ mong anh không Hải Đào? Anh biết không? Đừng để bất kỳ ai chen ngang vào chúng ta, em không cho phép ai phá vỡ chúng ta.Thật mà Hải Đào, em có thể làm tất cả vì anh, em không tốt ở đâu, anh không vừa lòng em ở điểm nào em sẽ thay đổi được không?”
Tôi quay người lại dằn giọng nói với Tiểu Ngọc: “Em không phải thay đổi, Tiểu Ngọc, em không phải thay đổi gì cả. Em mãn nguyện gì về tôi, tôi thay đổi để em khỏi mãn nguyện nữa!”
Tôi hất cô ta ra, xô cửa bỏ đi!
Ra khỏi cửa được mấy bước, nghe tiếng “Choang, uỳnh, rầm” từ hướng nhà phát ra, chắc là cô ta ném đập cái gì đó vào cửa.
Một đứa con gái điên!
Nhưng nghĩ lại, có thể hôm nay tôi đã quá đáng chăng, tôi dựa vào cái gì mà chắc chắn đó là do Tiểu Ngọc làm? Nếu đúng là đổ tội oan như lời cô ta nói, là tôi đã làm cô ta tủi nhục quá rồi. Nhưng nhân gian đã có câu truyền miệng: “Thà giết nhầm 1 vạn, còn hơn bỏ qua một người”, tôi thật sự lo sợ người tình của mình lại chịu hãm hại một lần nữa.
Qua ngày Quốc Khánh Diệp Tử mới trở lại.
Chiều nhập nhoạng tôi đang ăn cơm với mấy anh em, điện thoại của Diệp Tử gọi tới.
Em thông báo vừa mới về, tối sẽ không tiếp khách, muốn tôi đưa em tới khu biệt thự Vườn lan quốc tế đánh bài mạt chược.
“Nhà ai hả em?” Tôi hỏi.
“Nhà của Tiểu Vân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...