Sau khi Diệp Xu phân tích mối quan hệ sâu xa đằng sau chuyện này, nàng nhận ra được có rất nhiều điểm có thể lợi dụng.
Nàng có thể ngủ yên giấc mà vẫn biết mình đang làm gì rồi.Ngày hôm sau, Diệp Xu bị Trang Phi đánh thức."Không phải đã nói với ngươi không được cãi nhau sao?"Diệp Xu ngồi dậy, mắt vẫn nhắm nghiền, mơ mơ màng màng hỏi chuyện gì.“Cô nương, xảy ra chuyện lớn rồi, Giáo chủ Hồng Liên giáo Vu Hồng Liên chết rồi!”Trang Phi kể lại cho Diệp Xu nghe rằng, sau khi trời sáng nàng ấy thức dậy và ra ngoài luyện kiếm sau, sau đó nghe thấy tiếng hét từ một chỗ ở viện phía đông.
Tiếp đó có bốn gã mặc quần áo đỏ đột nhiên bước ra khỏi viện, đối với bốn phương tám hướng huýt sáo, mà tiếng còi cũng không ngừng lại, cách đó không xa vẫn có người thổi, một tiếng rồi một tiếng nối tiếp nhau, càng ngày càng xa.
Sau đó vừa mới rồi, tất cả người của Hồng Liên giáo đã bao vây toàn bộ Pháp Hoa tự, không cho phép bất cứ ai cũng có thể vào hoặc ra."Một vài người hành hương định rời đi, nhưng đều bị chặn lại, người của Hồng Liên giáo nói rằng không ai được phép rời khỏi Pháp Hoa tự cho đến khi bắt được hung thủ giết hại Giáo chủ của bọn họ.
Thuộc hạ dẫn người lặng lẽ đi điều tra, đám người Hồng Liên giáo bao vây tứ phía có đến hàng vạn người, đều cầm độc tiễn mai phục.Còn có hai gã người giang hồ, ỷ vào bản thân có chút võ công, cả gan liều mạng, muốn từ trong rừng lén đi xuống núi, bị Hồng Liên giáo ngăn lại không chịu phục càng cố mạnh mẽ xông lên, kết quả bị tên bắn trúng, chết ngay tại chỗ, trên mũi tên đều có tẩm kịch độc."Diệp Xu gật đầu: “Hoàn cảnh trong rừng núi rất phức tạp.
Nếu bốn phương tám hướng có người mai phục ở trên dưới tán cây, ngay cả cao thủ võ lâm cũng chưa chắc bản thân cũng có thể an toàn chạy đi, huống chi là bọn họ.”Bây giờ Trang Phi vô cùng hối hận vì trước đây đã không có nghe lời Diệp Xu xuống núi sớm hơn.“Có một số việc đã định là không thể trốn tránh, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, có nhiều cơ hội tu luyện cũng tốt."Diệp Xu bảo Trang Phi không nên tự trách mình, nàng lập tức gọi hết tất cả tùy tùng tới trước mặt dặn dò.“Bởi vì cái chết của Giáo chủ Hồng Liên giáo, tất cả mọi người của Hồng Liên giáo bây giờ đều như người điên.
Bất cứ lúc nào các ngươi cũng không cần cùng người điên tranh cãi.
Chúng ta đều không nên gây chuyện, cứ yên tâm mà ngây người trong tiểu viện của chúng ta, chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được, không nên trêu chọc thị phi.
Chờ cho sóng gió qua đi xong xuôi chúng ta sẽ rời đi."Mọi người nhao nhao nhận lệnh.Diệp Xu xem cửa phòng chính đang mở, bên trong dường như không có ai, bèn hỏi Trang Phi Chu Cao Húc đâu rồi.“Hắn thật là may mắn, còn chưa rạng sáng đã dẫn người đi rồi, xem ra kinh thành có việc gấp cần hắn lập tức trở về xử lý." Trang Phi cầm tờ giấy Chu Cao Húc để lại trên bàn đến cho Diệp Xu xem.Trên đó viết: Có việc gấp, hẹn gặp lại vào hôm khác.Diệp Xu dứt khoát xé bỏ tờ giấy, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp nhau.Diệp Xu ra lệnh cho Trang Phi lập tức dẫn người vào nhà bếp lấy các thứ như nồi,gia vị, gạo, bột mì.
Trong viện bây giờ các nàng đang ở có giếng riêng, vì vậy hoàn toàn không cần phải lo lắng về nước uống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...