Edit: Stiphanie Sakura
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Trịnh Lệ Trinh lần thứ 105 thầm cảm thán trong lòng, ông chủ của cô quả là một người đàn ông kỳ quặc, diện mạo kỳ quặc, tính tình kỳ quặc, ngay đến cả công việc cũng kỳ quặc y như thế.
Nhìn bây giờ mà xem, cũng là đang đi theo dõi rồi bắt gian những ông chồng ngoại tình, đáng lý bọn họ chỉ cần dựa theo lẽ thường, xác định địa điểm đối phương yêu đương vụng trộm, sau đó dẫn người ủy quyền và cảnh sát đến bắt gian tại giường, vậy là có thể thu được một kết thúc hoàn mỹ, phù hợp với công cuộc bắt gian này.
Nhưng mà ông chủ của cô lại quá mức hưng phấn đến nỗi…
Đầu tiên là ở khách sạn, nhân viên phục vụ vừa mở khóa phòng ra, ông chủ liền xông lên phía trước làm gương, lập tức đá văng cái cửa, bảo rằng như thế mới có khí thế của kẻ đi bắt người thông dâm.
Sau đó, xác định được một nam một nữ trần truồng đang kinh hãi trên giường xong, người ủy quyền lập tức vọt lên từ phía sau, nắm tóc cô gái trẻ, bắt đầu đánh ghen tơi bời.
Trịnh Lệ Trinh không rảnh đứng xem trận đấu quyết liệt ấy, cô nhìn vẻ mặt vô cùng hưng phấn của ông chủ mà âm thầm thở dài trong lòng, khó trách văn phòng thám tử “Thiên kì bách quái” của bọn họ luôn nhận được nhiều hợp đồng nhất chính là những vụ giúp người bắt gian này, đơn giản bởi vì ông chủ của cô thích thế mà.
“Cô không biết những trường hợp như vậy nhìn rất kích thích, rất sống động sao?”
Một lần cô không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi ông chủ vì sao thích truy bắt kẻ thông dâm như vậy, hơn nữa lại còn nhất định phải tự thân xuất mã, anh đã trả lời như thế.
Kích thích? Sống động? Đây là đáp án cổ quái gì vậy?
“Mỗi lần nhìn thấy bọn họ lôi kéo tóc nhau, điên cuồng chửi bậy, còn biểu lộ cả khí thế mãnh liệt của người vợ đang giáo huấn người chồng, tôi liền cảm thấy cuộc sống này thật sự là quá tốt đẹp.”
Trịnh Lệ Trinh bó tay toàn tập rồi! Ông chủ của cô quả nhiên là một người đàn ông cực kì khác thường, cực kì bất thường mà! Vô số lần cô đã tự khẳng định trong lòng như thế, hơn nữa còn không ngừng rơi lệ đầy mặt, vì sao nền kinh tế bây giờ lại đình trệ vậy chứ? Rõ ràng kinh tế toàn cầu đã ổn định trở lại mà sao công việc vẫn khó tìm thế a?!
Bằng không, cô rõ ràng là một sinh viên đã tốt nghiệp ra trường nhưng sao vẫn phải đến làm việc tại văn phòng thám tử này chứ? Danh hiệu thì rất hoa mỹ là làm phó tổng, nhưng mà phòng làm việc còn chưa có đến mười người, anh làm tổng giám đốc thì cô là trợ lý, mà thực chất chính chính là chân sai vặt thôi.
Công việc ở văn phòng thám tử coi như là nhàn nhã, bởi vì ông chủ của cô là một người cực kì lười, tiếp nhận đơn hàng đều phải tùy tâm tình, tùy thời điểm, nếu thích, có thể hơn mười giờ vẫn chạy nhong nhong ra bên ngoài làm việc, nếu khó chịu thì lập tức chui vào trong phòng điều hòa, chơi game, đánh quái thăng cấp, không hề để tâm đến chuyện gì, bởi vậy tình hình kinh doanh hết sức thê thảm.
Nếu không phải…
Cô lén lút nhìn về phía người đàn ông đang hăng say xem kịch đằng kia một chút, anh đang miễn cưỡng tựa vào cạnh tường, một tay vỗ về chiếc cằm với những đường cong hoàn mỹ, vẻ mặt hết sức hứng thú.
Nếu không phải vì khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân, so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn kia thì cô đã sớm từ chức từ lâu rồi.
Phải, ông chủ của cô chính là người kỳ quặc nhất nơi này.
Một người đàn ông cao lớn uy mãnh, thân cao 1m86 mà lại có thể khiến cho mọi người phụ nữ đều phải say mê, khuôn mặt so với con gái còn kiều diễm hơn, nói không hề khoa trương chứ đó quả thật chính là một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Đôi mắt xinh đẹp, khoé mắt hơi hơi nhếch lên thật là hoàn mỹ, đó là một đôi mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi, những thứ ấy nếu đặt lên trên gương mặt của một người con gái thì quả là tuyệt sắc, nhưng nếu đặt trên gương mặt của một người con trai thì đó chính là tai họa. Một người đàn ông có bộ dạng so với đàn bà còn đẹp hơn, không phải là tai họa thì là cái gì?
Mỗi khi khách hàng đến chỗ bọn họ đưa ra yêu cầu, nếu là nam thì đều bị mê hoặc đến si ngốc, nếu là nữ thì lập tức biểu lộ ra vẻ mặt háo sắc, những lúc như thế, ông chủ của cô chỉ cần nở nụ cười rạng rỡ, dùng cái lưỡi ba tấc của mình khiến những kẻ đó phải ngoan ngoãn nghe lời.
Trời sinh anh có năng lực như thế, có thể thoải mái điều khiển bất cứ người nào, chỉ nói đơn giản mấy câu thôi đã làm cho người ta lập tức phải vì anh mà thâu tâm đào phế. (thâu tâm đào phế: thật lòng yêu thương, lấy hết tấm lòng, tim gan phổi ra.)
Giống như cô vậy, rõ ràng đã vô số lần hạ quyết tâm, nhất định phải từ chức đi tìm một công việc đứng đắn khác, nhưng mà vừa chạy đến văn phòng, nhìn thấy nụ cười sáng lạn rực rỡ của anh, cô liền cắn răng mặc cho ánh nắng mặt trời rọi xuống chói chang trên đỉnh đầu, quay đi tìm mèo chó cho khách.
Mồ hôi rơi như mưa, cô vừa đi vừa thầm mắng trong lòng, vì sao dạo này Đài Bắc nhiều chó mèo đi lạc thế? Không thấy tăm hơi bất cứ con nào, chúng nó cũng không phải là người, tìm cái gì mà tìm chứ? Nhưng ông chủ của cô lại thường xuyên thích tiếp nhận mấy vụ kiểu này, trừ bỏ bắt gian thì chính là đi tìm chó, tìm mèo bị lạc.
Người đàn ông này thậm chí còn thích xem cái loại tiết mục bắt kẻ thông dâm trên giường hết sức rẻ tiền mà mấy nhà biên kịch giả tạo hay thích, thật sự là không còn gì để nói với cái tính cổ quái của anh ta mà.
Trịnh Lệ Trinh thực sự muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Rõ ràng là thuận lợi bắt gian tại giường xong rồi, nhiệm vụ của bọn họ cũng xem như đã hoàn thành viên mãn rồi a, thế nhưng lần nào ông chủ của cô cũng nhất quyết phải xem diễn cho hết mới chịu lưu luyến bỏ về.
Giống như bậy giờ vậy, người vợ hợp pháp dạy dỗ con hồ ly tinh một trận xong liền đánh tới chỗ ông xã của mình, người đàn ông đáng thương hơn bốn mươi tuổi, quần áo còn chưa kịp mặc đã bị xử lí tơi bời, thịt béo trên người cứ run lên bần bật, chật vật né trái né phải để tránh móng vuốt của bà vợ.
Tiếng Trung Quốc, tiếng Đài Loan hỗn loạn, trộn lẫn vào với nhau, tiếng gào thét mắng mỏ ầm ĩ không dứt mà cũng khiến ông chủ của cô nhìn đến mê mẩn, rốt cuộc đây là cái thế giới điên cuồng gì chứ?!
Đáng tiếc, “vui quá hoá buồn”, những lời này chính là hình dung tốt nhất về ông chủ của cô bây giờ. Cô gái bị đánh thê thảm vốn dĩ đang cúi đầu rúc vào một bên khóc thút thít, sau đó không biết bị cái gì kích thích thần kinh, bật dậy nắm lấy cái gạt tàn trên tủ đầu giường ném về phía bà vợ đang điên cuồng cào cấu đằng kia.
Trên đời này quả thực không khéo không thành sách, vừa hay người vợ đang túm cổ chồng mình thấy được nên nghiêng đầu né tránh, đẩy ông ta ngã xuống giường, mà cái gạt tàn thủy tinh thì cứ thế nặng nề trực tiếp bay thẳng vào đầu kẻ đang vui vẻ đứng xem diễn bên cạnh.
“Bốp” một tiếng, lần này thật đúng là chuẩn a.
Khuôn mặt xinh đẹp yêu diễm của ông chủ lần đầu tiên vặn vẹo trước mặt cô.
“Ngồi ổn định”. Mệnh lệnh lạnh lùng vang lên cùng vẻ mặt kết sương khiến người ta lạnh lẽo.
“Đầu không cần nâng cao như vậy!”
Điều này chỉ sợ khó mà làm được a, nhất là khi đứng trước mặt anh bây giờ là một đại mỹ nhân như vậy, Thẩm Luật tự nhận mình làm không được.
Lần đầu tiên Thẩm Luật nhìn thấy Hạ Thấm Đồng, anh đột nhiên cảm thấy rất muốn huýt sáo lên, mà trên thực tế, anh thổi thật, bởi vì bất cứ ai nhìn thấy mỹ nữ như thế cũng sẽ không tài nào nhịn được.
Đôi mắt xinh đẹp của anh tràn đầy hứng thú đánh giá mỹ nhân trước mắt, trong lòng âm thầm khen ngợi. Trên đời này phụ nữ phải như vậy mới đáng yêu chứ. Nhìn qua đã thấy giống bà chị Thẩm Kiều của anh rồi, vừa xinh đẹp vừa cuồng dã, gợi cảm.
Là một mỹ nữ có hơi thở lạnh lùng như băng giá.
Mái tóc đen được cột đơn giản thành đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, mượt mà. Mặc dù hiện tại anh nhìn gần như vậy cũng không thấy một chút tỳ vết. Ánh nhìn của cô khiến người khác phải trầm mê bên trong, hai tròng mắt đen như ánh trăng sáng rọi trong màn đêm, vừa ôn nhu lại dịu dàng khiến ánh mắt anh không sao dứt ra được. Tầm mắt di dời xuống dưới, nhìn chăm chú đôi môi khẽ nhếch lên, đỏ tươi và ướt át, rõ ràng là một đôi môi lãnh đạm nhưng anh lại cảm thấy gợi cảm khô sao hiểu nổi.
Cặp môi của cô hơi hơi no đủ, quả thực rất thích hợp để hôn môi, không biết cảm giác khi hôn lên môi cô có tốt như trong tưởng tượng của anh không nhỉ?
Chẳng qua là, Hạ Thấm Đồng đối với phản ứng ấy của anh, một cái liếc mắt cũng không thèm để ý tới, chỉ nhẹ vỗ vỗ trán anh, quan sát trái phải một chút rồi nhàn nhạt thốt ra ba chữ: “Hai mươi mũi.”
Ngón tay cô vừa tinh tế vừa non mềm, lòng bàn tay đặt trên da anh có cảm giác hơi lành lạnh, lần đầu tiên trong cuộc đời, Thẩm Luật bị một người phụ nữ đụng chạm đơn giản đã thấy như có dòng điện chạy qua thân thể mình.
Nhưng mà hai mươi mũi? Cái gì hai mươi mũi? Anh vẫn còn đang suy nghĩ thì sự đau đớn truyền từ trán đã đánh gãy nó ngay lập tức: “Đáng chết…này, cô nhẹ nhàng một chút a!”
Mộng đẹp trực tiếp bị phá, mỹ nhân băng sơn cư nhiên dùng kim khâu lên khâu xuống trên trán anh, trên đời này còn có chuyện nào hoang đường hơn thế này nữa hay không chứ?
“Kêu cái gì?” Hạ Thấm Đồng nhíu mày, ngón tay tung bay, động tác nhanh chóng lại gọn gàng, kim may cứ thế xuyên qua làn da, máu cũng đã chảy ra rồi mà ngay cả lông mày cô cũng không nhăn lại chút nào.
“Trịnh…… Lệ…… Trinh!” Tiếng nói nam tính dễ nghe của Thẩm Luật khó có lúc rống to lên đầy mất bình tĩnh như vậy.
Hừ, đáng đời anh! Bởi vì mê mẩn xem chuyện náo nhiệt mà bị người ta ném cho vỡ đầu, đây quả thật đúng là chẳng vinh quang chút nào.
Khi ấy, trợ lý Trịnh Lệ Trịnh của anh hiếm khi được lúc thét chói tai liên tục, sau khi khôi phục lại chút lý trí liền ra vẻ bình tĩnh nói: “Ông chủ, chị họ của em ở gần đây, chị ấy sẽ giúp anh xử lý miệng vết thương, so với việc đi bệnh viện sẽ nhanh hơn nhiều.”
Nói không sai, nhất là khi cặp đôi này đang yêu đương vụng trộm, vì muốn tránh tai mắt kẻ khác mà chạy tới tận nơi hẻo lánh xa xôi để thuê phòng, bây giờ mà quay về nội thành sẽ mất rất nhiều thời gian, chỉ sợ đến lúc đó máu của anh đã sớm chảy hết rồi.
Vì thế anh liền đi theo trợ lý của mình đến nhà chị họ của cô nhờ xử lý vết thương hộ.
Sự thật chứng minh, cô nàng trợ lý này của anh tới giờ đều không hề đáng tin chút nào! Nghĩ sơ qua đã biết, cô tự xưng mình là sinh viên giỏi mà làm đổ chén trà cũng có thể đổ lây sang máy tính làm cho máy trong văn phòng bị hư, tìm chó tìm mèo lúc nào cũng không đúng con mà người ta cần, theo dõi kẻ khác thì nhập tâm tới mức chính mình cũng lạc đường luôn…Người mơ hồ như vậy, lời nói ra sao tin được chứ?!
Cuối cùng, anh chỉ có thể oán trách chính mình, đầu óc nhất định là bị ném đến hỏng rồi mới tin chuyện ma quỷ của nha đầu kia.
Mà vẻ mặt ấy chỉ bằng một câu của mỹ nữ đã hoàn toàn trở nên thất sắc…
“Cái gì? Không có thuốc gây mê? Này, điều này sao có thể! Tôi sẽ đau chết mất.”
“Đàn ông con trai ai lại sợ đau?” Cô nàng xinh đẹp vừa khiến cho Thẩm Luật thất thần giờ khắc này lại khiến cho anh cảm thấy kinh sợ bởi vì cô bày ra đủ loại trang bị nhiều đến mức dọa sợ cả một người thanh niên cường tráng ấy chứ.
Chiếc kéo sắc lạnh lẽo, ống kim tiêm đáng sợ, còn có cả những cuộc chỉ đang khâu lại trán anh, dao nhỏ sắc bén và một đống lớn những dụng cụ hãi hùng khác, nói thật, Thẩm Luật anh lớn đến từng này, lần đầu tiên bị dọa sợ đến vậy!
“Miệng vết thương nhỏ thế, chỉ khâu có hai mươi mũi, nhoáng cái là xong, không cần lãng phí thuốc gây mê làm gì!” Giọng nói thốt ra theo từng đường kim khâu hạ xuống, vì thế mới hình thành cục diện trước mắt như vậy.
Đau, thật sự là đau quá ! Ai đã quy định đàn ông nhất định phải nhịn đau trong lòng, không thể kêu lên cơ chứ? Thẩm Luật bây giờ cảm thấy xúc động đến độ muốn giết người.
Ở cửa, một cái đầu tròn vo ló vào nhìn, kia không phải cô trợ lý bé nhỏ của anh sao?
“Ông chủ, anh đừng kêu nữa, tay nghề của chị họ em siêu tốt, mọi người ai cũng đều nói tốt cả mà.”
“Cái gọi là mọi người của cô nhất định chưa bao giờ biết tốt thật sự là cái điều gì hết!” Chết tiệt, loại đau đớn trên da thịt này anh chỉ thể cắn răng nhịn xuống dưới mà thôi! Bằng không có thể làm sao bây giờ? Cũng đã khâu được một nửa rồi, nếu bây giờ muốn cô ấy dừng tay thì chẳng phải những đau đớn lúc trước đều thành lãng phí hay sao?
“Sao anh lại so đo như vậy chứ, em đã xin rất lâu, chị họ mới đồng ý khâu vết thương giúp anh đấy, bằng không anh nhất định đã chảy hết máu mà chết.”
Làm gì khoa trương đến vậy chứ? Anh cau mày, lần đầu tiên cảm thấy tính tình tốt đẹp của mình sắp bị cô trợ lý này làm cho tức đến chết.
Đôi mắt đen nhẹ nhàng đảo qua sau đó quay lại, dừng ở phía trước.
Trời ạ! Cô nàng tên Hạ Thấm Đồng này, tuy rằng lạnh như băng nhưng dáng người lại nóng bỏng đến không ngờ… Áo sơmi trắng đơn giản phối hợp với quần đen, vì là mùa hè nên chất liệu vải có vẻ mỏng, nhất là khi nó còn mang màu trắng, khi cô nâng cánh tay lên liền có thể thấy được bộ ngực no đủ bên dưới, mà vị trí đang ngồi của anh có tầm mắt vừa vặn song song với nó, thật sự là hưởng phúc mà.
Hạ Thấm Đồng không hề phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của anh, cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc này, nếu không phải em họ cứ đau khổ cầu xin, căn bản cô sẽ không nghĩ tới việc kiếm tiền trong thời gian nghỉ ngơi đâu.
Đặc biệt khi cô biết được nguyên nhân người đàn ông này bị thương thì càng không muốn đem thời gian và sức lực của mình lãng phí trên người kẻ cao ngạo ấy, nhưng mà vẻ mặt sắp khóc của em họ lại khiến cô mềm lòng.
Tuy rằng cô có rất nhiều anh chị em, còn có cả anh em con chú con bác, nhưng trời sinh cô đã tính tình lãnh đạm nên không quá thân thiết với mấy người bọn họ, chỉ có cô em gái Trịnh Lệ Trinh này là thích đeo bám lấy cô, cho nên khi Lệ Trinh muốn nhờ cô giúp đỡ, Hạ Thấm Đồng đương nhiên không thể nào từ chối được, chỉ còn cách rước lấy người đàn ông kia thôi.
Loại chuyện này quả thật không thể nói gì nổi! Một văn phòng thám tử chuyên đi bắt gian, mà ông chủ của nó trong lúc làm việc lại vì quá mức hưng phấn xem người ta diễn tuồng đánh ghen mà bị đập trúng đầu, thực không thể tưởng tượng được.
Quả nhiên chính là một gã bại hoại[1] mà! Một người đàn ông có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, vừa nhìn thấy đã biết ngay không phải kẻ tốt lành gì, ấn tượng ban đầu đã không tốt, giờ lại càng kém hơn.
Phát hiện ra người đàn ông nãy giờ vẫn luôn miệng oán giận lại im lặng khác thường, cô cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh, kẻ chết tiệt này cư nhiên…cư nhiên đang…
“A”
Anh kêu lên một cách thảm thiết, giờ phút này tiếng kêu ấy nghe qua cảm thấy vô cùng sảng khoái, Hạ Thấm Đồng sung sướng dùng sức rút cây kim nhỏ, lại một lần nữa đâm vào làn da kia.
“Cô không thể nhẹ tay hơn một chút sao?” Thẩm Luật cảm thấy thời điểm mình bị ném trúng đầu cũng không đau đến như vậy! Thật nghi ngờ không biết cô nàng này có biết cách xử lý tốt miệng vết thương hay không nữa?
“Anh không phải muốn nhanh chóng khâu cho xong à?” Cô nhướn mày. “Càng nhẹ nhàng càng chậm.”
Trước đây chắc chắn anh đã chọc nhầm phải yêu nữ này! Thẩm Luật cắn răng, tay nắm lại thành nắm càng thêm chặt, cố nhịn cơn đau đến tê tâm liệt phế, quá rõ ràng, cô gái ác độc kia chắc chắn đang muốn chỉnh anh, về phần nguyên nhân thì lúc này anh tạm thời còn chưa rõ được.
Nhưng mà không có cách nào khác, ai bảo da thịt của anh vẫn còn đang nằm trong tay cô chứ. Không thể không cúi đầu a.
Rốt cục, quá trình khâu vết thương cũng kết thúc, Hạ Thấm Đồng cấp tốc thu dọn xong dụng cụ, vội vã chạy lấy người. Mà Thẩm Luật vẫn còn đang ngồi đơ ra trên ghế dựa, toàn thân đầy mồ hôi! Không có gây tê đã trực tiếp bị khâu hai mươi mũi, hơn nữa thao tác còn thô lỗ, đau đớn như vậy người bình thường không thể nào mà tưởng tượng được.
Anh cảm giác răng nanh bị mình cắn chặt đã sắp rớt đến nơi, lý trí trong đầu vừa kéo lại một chút, Thẩm Luật cố gắng bảo trì sự tỉnh táo còn sót lại, không muốn tiếp tục ngất xỉu đầy mất mặt nữa.
“Ông chủ!” Một cái đầu xù lại thò vào dò xét lần nữa. “Ổn rồi chứ ạ? Thật đúng là nhanh ghê.” Cô cười nịnh nọt đến gần anh. “Anh thấy thế nào? Tay nghề của chị họ em rất tốt đúng không? Anh nhìn mà xem, đường khâu rất xinh xắn đấy nhé!”
“…..”
“Xong việc rồi thì chúng ta đi thôi, chị họ em không thích có người lạ ở trong nhà mình quá lâu đâu.” Cô vươn tay muốn đỡ ông chủ nhìn qua không còn chút sức lực nào của mình dậy.
Thẩm Luật lắc đầu, chậm rãi đứng lên, thể lực của anh xưa nay không tồi, cho dù phải chịu loại đau đớn thấu tim can này thì vẫn có thể chống đỡ được
“Chị của cô công tác ở bệnh viện nào?” Anh nhất định phải nhắc nhở chính mình, sau này vĩnh viễn không nên tới chỗ đó khám bệnh! Thật là, ngay cả loại bác sĩ như này cũng có, bệnh viện đó còn đáng tin cậy sao?
“Ủa, em chưa nói cho anh sao ?” Trịnh Lệ Trinh trợn tròn con mắt đầy ngạc nhiên lên.
“Nói cái gì ?” Anh nhấc chân lên, đi về phía cửa. “Cô ta thế nào mà ngay cả thuốc gây mê đều không có chứ?” Đã làm nghề giải phẫu thì đồ dùng này nọ đều cần phải chuẩn bị đầy đủ hết, làm sao có thể thiếu thứ quan trọng như thuốc gây mê a!
“Không cần đâu.” Trịnh Lệ Trinh đi theo sau lưng anh trả lời.
“Làm sao có thể không cần?” Làm ơn đi, đây là thứ quan trọng nhất đó, có người hiện đại nào bây giờ chịu mổ mà không cần thuốc gây mê đâu? Thật sự là nói đùa.
“Bởi vì những người bị khâu đều không cảm thấy đau cho nên đương nhiên không cần rồi.” Cô xua tay, vẻ mặt hết sức đúng tình hợp lý.
“Không biết đau?” Anh dừng phắt lại, cúi đầu nhìn cô, “Vì sao?”. Trên đời này vẫn còn loại người mổ không cần gây tê à? Bị mất cảm giác đau chắc?
“Bởi vì đều đã chết cả rồi thì làm sao có thể đau được chứ?”
Trước mắt Thẩm Luật bỗng tối sầm, trượt chân một cái, may mắn anh phản ứng đủ nhanh, kịp thời đưa tay chống vào bức tường phía sau mới có thể ổn định cơ thể. “Cô vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?” Cái gì chết hết rồi? Cái gì không biết đau?
“A, thì ra anh không biết à, chị họ của em là người hóa trang cho thi thể trong nhà tang lễ đấy!”
“Cô vừa nói cái gì?” Từng chữ từng chữ được Thẩm Luật thốt ra qua từng kẽ răng, nghe hết sức hung bạo.
“Anh không nghe rõ sao?” Cô gật đầu, nghiêm túc giải thích lại. “Người hóa trang cho thi thể trong nhà tang lễ chính là những người chuyên môn giúp trang điểm cho những người đã chết…“
“Trịnh Lệ Trinh, tôi phải giết cô!”
o0o
Hạ Thấm Đồng rất hài lòng với công việc hiện tại của mình, nói thật không phải chứ cô đây là người rất nhiệt tình với nhiệm vụ, trong công việc mà nhiều người thấy là hết sức kinh khủng này, dùng cô mà nói thì chỉ có hai chữ đủ để hình dung, đó chính là: tôn trọng.
Đúng vậy, chân chính tôn trọng! Tôn trọng đối với người đã khuất, tôn trọng đối với công tác của mình.
Tuy rằng công việc này trên cơ bản là yêu cầu nhân viên phải đợi lệnh hai mươi tư giờ, hơn nữa ở trong mắt đa số người, nhiệm vụ ấy khiến cho họ cảm thấy rất khủng bố, cho dù tiền lương thật sự không ít nhưng những người chịu làm không có mấy ai, nhất là những cô gái trẻ tuổi thì càng thiếu.
“Thấm Đồng, bác đã nói với cháu rồi, anh chàng trẻ tuổi kia thực sự không tồi đâu, vừa mới từ nước ngoài trở về, nghe nói làm ở viện khoa học Tân Trúc, chính là cái công ty khoa học kỹ thuật cao cấp ấy! Người ta bộ dạng anh tuấn tiêu sái, tính tình cũng tốt, hai người nhất định có thể trò chuyện rất hợp với nhau, tin tưởng bác A Thủy đi, không sai chút nào đâu!” Lời vừa nói xong, lại nâng tay làm một động tác thành thục, lớp phấn trong hộp cứ thế rớt xuống bên dưới như làn tuyết trắng.
Hạ Thấm Đồng không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm việc… Hôm nay người cần phục vụ là một cô gái trẻ nhảy từ tầng lầu ba mươi xuống, mới chỉ có hai mươi tuổi mà thôi, vẫn còn quá trẻ, chỉ bởi vì thất tình mà lựa chọn con đường không có lối thoát ấy, chết ngay tại chỗ.
Từ cái độ cao ấy nhảy xuống có lẽ cũng cần rất nhiều dũng khí. Nếu như đã có dũng khí đi tìm cái chết, vì sao lại không thể dành ra một chút để tiếp tục sinh tồn chứ?
Vẻ mặt vẫn còn đọng đầy máu tươi đã được cô nhẹ nhàng lau sạch, làn da đã sớm rách nát, bị hủy hoại không ra hình gì cũng được Hạ Thấm Đồng từng chút từng chút khâu lại, đánh thêm một lớp phấn, thoa chút son nước vào khiến dung nhan tái nhợt trở nên xinh đẹp hơn trước, gương mặt vặn vẹo cũng đã khôi phục lại được sự bình thản như đang ngủ say.
Cô đã từng học qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp cho việc hóa trang thi thể, hơn nữa đi làm ở đây đã được hơn ba năm, tay nghề mỗi lúc một nâng cao, năm nào cũng gần như bận rộn đến tối mắt tối mũi, không có cả thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều mệt tới mức tay muốn rút gân, nhưng mà khi nhìn thấy số tiền trong sổ tiết kiệm tăng lên rất nhiều thì cô lại cảm thấy thật vui vẻ.
Công việc này thật không tầm thường, trước mắt mà nói, cô thấy rất vừa lòng, trừ bỏ thi thoảng những bác đồng nghiệp ồn ào quá mức như bác A Thủy vậy.
Năm nay bác gần bốn mươi tuổi, vì nuôi dưỡng ba đứa con học hành đến nơi đến chốn, bác A Thuỷ công tác tại đây đã sắp được hai mươi năm, kinh nghiệm phong phú, tay nghề thuần thục, chẳng qua quá mức nhiệt tình.
Từ lúc Hạ Thấm Đồng đến đây công tác, bác A Thuỷ liền thường xuyên muốn giới thiệu cho cô những anh chàng thanh niên tài tuấn, thật ra là vì bác thương cho cô tuổi còn trẻ đã phải đến chỗ này làm công việc như vậy, cũng rất thích tính tình an tĩnh cẩn trọng của cô, không như những cô nàng bây giờ, ai nấy đều quá mức khoe khoang và kiêu ngạo.
Phải giống như Hạ Thấm Đồng mới đúng là cô gái tốt, gương mặt vẻ ngoài dễ nhìn như vậy, tính cách lại điềm tĩnh, không cưới về nhà giúp chồng dạy con thì thật sự là tổn thất rất lớn cho cánh đàn ông, cho nên Lâm A Thuỷ luôn muốn làm mai mối cho cô, để cô nhanh chóng kiếm được một cái phiếu cơm dài hạn, rời khỏi công việc này, dù sao cũng mới chỉ là một cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi, cả ngày phải đối mặt với người chết, thời gian quá lâu sẽ ảnh hưởng không tốt lắm.
Hạ Thấm Đồng hoàn thành công việc xong, cô vươn tay kéo tấm vải để thay đồ cho cô gái kia nhưng vẫn không cách nào thoát được thanh âm của bác A Thủy. Bà vẫn đang không ngừng lải nhải rằng nhà trai có bao nhiêu vĩ đại, bao nhiêu tốt đẹp, nói cô nên ra ngoài gặp mặt làm quen thử xem, phụ nữ nhân lúc thanh xuân nên đi tìm kiếm tình yêu đích thực cho mình, qua vài năm nữa, chỉ sợ đàn ông tốt đều bị tha đi hết rồi.
Cô vẫn trầm mặc như trước, đây là tính tình trời sinh đã vậy, không thích tiếp xúc cùng với quá nhiều người, cô chỉ thích an tĩnh làm việc một mình, an tĩnh sống, đối với tương lai, cô có kế hoạch của riêng mình, tuy rằng biết bác A Thủy là thật tâm đối tốt với mình, muốn để cô có được cuộc sống thoải mái hơn nhưng Hạ Thấm Đồng vẫn không có cách nào tiếp nhận được.
Trên người cô vẫn còn khoản nợ gần ba trăm vạn. Nhân viên công ty khoa học kỹ thuật Tân Trúc sao? Đầu năm nay công việc này coi như là không tồi, nhưng mà bây giờ tài chính thế giới đang không ngừng suy thoái, rất nhiều người chỉ còn lại có cái danh hiệu để mà hù dọa người ta mà thôi, còn tiền thì một xu cũng không lấy được.
Gần năm năm gian khổ, cô đã sớm quyết định, tương lai nhất định phải gả cho một kẻ có tiền, triệt để thoát khỏi những tháng ngày lo lắng vất vả kiếm tiền từng bữa một thế này, đơn giản là bởi vì cô có một thằng em trai chuyên môn đi gây chuyện…
Cô đáng lẽ phải có một tương lai đầy tiền đồ, làm cho người ta phải ca ngợi, nhưng năm hai mươi tuổi đã xảy ra một chuyện khiến mọi thứ tan vỡ. Hạ Vĩ Đồng tuổi trẻ bồng bột đánh nhau với người ta, đánh đến gãy chân đối phương, không ngờ kẻ đó là người trong giới xã hội đen, trực tiếp đòi năm trăm vạn bồi thường.
Cha mẹ của cô đều là giáo viên tiểu học bình thường, lấy đâu ra năm trăm vạn bây giờ?
Thất bính bát thấu*, ngay cả tiền lẻ cũng không đủ, nhưng nếu không trả hết tiền, đối phương sẽ lấy mạng Vĩ Đồng. Hạ Vĩ Đồng là con trai duy nhất của Hạ gia nên được cha mẹ hết sức cưng chiều, cho dù chiều đến độ gây ra tai họa ngập đầu nhưng vẫn được yêu thương không cách nào dứt bỏ.
(*Thất bính bát thấu, nguyên văn七拼八凑, tớ không dịch ra được nghĩa chính xác nhưng có thể hiểu nghĩa là chắp ghép, tìm kiếm khắp nơi. Ý tức là cha mẹ chị Hạ phải tích cóp, xoay xở đủ kiểu mà vẫn không đủ tiền.)
Không còn cách nào khác, qua chút quan hệ, mẹ cô rốt cuộc cũng tìm được một người bạn tốt hồi trung học, giờ là chủ của một công ty, nhờ họ cho mình vay mượn, tuy rằng tiền lời hàng tháng rất cao những ít nhất có thể bảo trụ được một cái mạng cho cậu quí tử của nhà họ Hạ.
Mà Hạ Thấm Đồng cũng vào năm ấy, chưa học xong năm thứ hai đại học đã phải ra ngoài tìm việc.
Cô hẳn là nên cảm kích cha mẹ vì đã không ép mình nhảy xuống biển, tuy rằng hai người luôn trọng nam khinh nữ nhưng ít nhất vẫn còn đối đãi với cô như con gái của mình, cho nên mặc dù hai người không nói gì, cô vẫn biết việc học kia không thể tiếp tục được nữa, cô nên đi ra ngoài làm việc để giúp gia đình trang trải nợ nần.
Năm ấy cô vừa mới hai mươi, không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm công tác, muốn tìm được một công việc là cực kỳ khó khăn. Mỗi ngày cô đều làm rất nhiều công việc, sáng sớm đi đưa báo, đưa sữa, ban ngày ở trong công ty làm tạp vụ, buổi tối còn làm phục vụ ở nhà hàng. Mỗi ngày chỉ có thể được ngủ ba, bốn giờ, mệt đến ngay cả đứng cũng không vững nữa.
Về sau, nhân duyên kỳ ngộ, cô đến với nơi này, cuộc sống cũng theo đó mà yên ổn.
Nơi này tiền lương cao, mà cô thì không hề buông tha bất cứ cơ hội nào để kiếm thêm tiền hết. Bằng vẻ ngoài xuất sắc của mình, thi thoảng Hạ Thấm Đồng có thể đi làm người mẫu triển lãm xe hay người mẫu ảnh, tiền thu về được cũng không hề ít.
Vài năm sau, nợ của nhà cô đã giảm xuống chỉ còn một nửa.
Sợ mệt, sợ nghèo, sợ vất vả, cô đã sớm hạ quyết tâm, tương lai mình nhất định phải gả cho một kẻ có tiền để không bao giờ phải sống trong lo lắng nữa.
Nói cô thực tế cũng được, hám giàu cũng không sao, Hạ Thấm Đồng cô chính là một cô gái bình thường nhất trên thế gian này, không phải tiên nữ, càng chẳng phải kẻ có khí chất thoát tục gì, những lúc bị cuộc sống khổ cực ép đến không sao thở được, cô luôn mong mình có thể thoải mái được một chút.
Vẻ ngoài xinh đẹp của cô đương nhiên cũng đưa tới không ít những cậu công tử nhà giàu theo đuổi, nhưng một số người đã sớm bị công việc của cô doạ chạy, số còn lại không bị dọa thì lại làm cho cô thấy rất chướng mắt.
Bây giờ những kẻ vừa có tiền vừa có thế, trừ bỏ sống phóng túng ra thì cái gì cũng không có, tuy rằng cô luôn một lòng muốn gả vào nhà giàu sang nhưng cũng biết rằng nhà giàu thì lắm hoàn khố(Quần lụa mịn. Chỉ quần áo đẹp của con em nhà quý tộc ngày xưa, sau mượn chỉ con em nhà giàu sang), cô không thể làm được cái loại phụ nữ hám của chỉ biết nhìn đến tiền như thế, ít nhất cũng cần phải xem qua nhân phẩm của họ đã.
Yêu cầu cao như vậy nên Hạ Thấm Đồng năm nay đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn không hề quen với bạn trai nào hết.
Tuy rằng những người xung quanh cũng hay giới thiệu cho cô một vài người, mà cô cũng không thiếu kẻ theo đuổi nhưng thế giới tình cảm của cô vẫn luôn luôn trống rỗng.
Đàn ông trên đời ai cũng đều nông cạn, háo sắc như nhau, giống người đàn ông ngày đó cô đã gặp.
Nghĩ đến người được em họ mang đến nhờ xử lí vết thương ngày ấy, trong lòng cô lại dâng lên sự bực bội và phản cảm vô cùng, bộ dáng anh ta nhìn chằm chằm vào cô phảng phất như khi ấy cô đang trần truồng vậy, ánh mắt đen thẳm sắc bén ấy khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ.
Cười đến vô hại, cô vẫn không thích anh ta chút nào, may mắn mình không cần phải gặp lại anh ta thêm lần nào nữa, vĩnh viễn cũng không cần gặp lại.
[1]bại hoại: Nguyên văn là sắc phôi(色胚), tức là những kẻ bại hoại, làm những việc không đàng hoàng, gần nghĩa với côn đồ, lưu manh.
Cảm ơn sự giúp đỡ của ss Elvie Yuen.
Momo: Há há, đọc xong chương này bạn thật sự muốn chết vì cười =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...