Trần Minh đã ở Bạch Vân Quán được hai năm, hẵn đã tự tay xử lý một số vụ việc tương tự.
Chu Tử Tuyền nghe xong, trợn mắt nhìn Trần Minh và nói: “Nếu nhiệm vụ này đơn giản như vậy, một mình huynh làm được rồi, cần gì gọi Lý sư đệ...”
Trần Minh nghe thấy lời oán trách trong câu nói của Chu Tử Tuyền, tuy nhiên hắn không phản bác.
Kể từ sau lần trước hắn bị nữ quỷ dựa vào, nhiệm vụ khác thì không sao, nhưng hễ dính dáng đến quỷ, trong lòng hắn không còn tự tin nữa.
Nếu không kêu nhiều người đi chung, hắn luôn cảm giác bất an không thôi.
Trần Minh nhìn sắc trời, nói với Lý Ngọc: “Lý sư đệ, thời gian vẫn còn sớm.
Hay là chúng ta vào thành Phong Châu trước đi, để huynh dắt đệ chơi đùa vui vẻ, huynh đều quen mặt với các quán trong thành Phong Châu đấy…”
Khi nói chuyện, hắn còn nháy mắt với Lý Ngọc, làm biểu cảm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể hiểu được.
Lý Ngọc còn chưa kịp nói gì, Chu Tử Tuyền đã tức giận nói: “Trần Minh, bản thân huynh sa đọa được rồi, không nên dạy hư Lý sư đệ!”
Lý Ngọc cũng nói: “Không cần đâu, tuy nhiên bây giờ thời gian quả thực vẫn còn sớm, chúng ta có thể đi thành Phong Châu ăn uống trước, đợi khi tối đến thì quay lại đây.”
Nhưng âm linh thông thường không xuất hiện vào ban ngày, mà chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Nhóm của Lý Ngọc đến thành Phong Châu, trước tiên tìm một nhà trọ để ở, sau khi ăn xong, Lý Ngọc ra ngoài một mình, mua một số thứ trên đường rồi trở về phòng để tu hành.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới ra ngoài cùng Trần Minh và Chu Tử Tuyền.
Cả ba người đều bay ở độ cao thấp và tốc độ không nhanh, như vậy vừa có thể bay mà vừa có thể phục hồi lại pháp lực.
Từ xa, bọn họ đã nhìn thấy nghĩa trang đó.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, trên cổng lớn của nghĩa trang treo một chiếc đèn lồng màu trắng đã hỏng, gió đêm buốt buốt, mang theo tiếng thút thít, thổi chiếc lồng đèn đung đưa trái phải, khiến cho ánh sáng xung quanh nghĩa trang cứ dao động chập chờn, càng tăng thêm bầu không khí quỷ dị.
Đến gần hơn một chút, nhóm của Lý Ngọc có thể cảm nhận được âm khí dày đặc trong nghĩa trang.
Có Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền ở bên cạnh, Trần Minh trở nên can đảm hơn, đứng ngoài cổng nghĩa trang, hắn hét lớn: “Cô hồn dã quỷ từ đâu đến đây, nơi này không phải là nơi để các ngươi ở, còn không mau rời đi!”
Đối với yêu quỷ, chỉ cần bọn chúng vẫn chưa làm bá tánh bị thương, những người tu đạo thường rất ít đuổi cùng giết tận, bọn họ sẽ nói đạo lý với bọn chúng trước.
Tất nhiên, không phải tất cả âm linh hay yêu ma đều nghe lời.
Một số âm linh vẫn còn giữ lại ký ức lúc còn sống, cũng có một phần lớn âm linh sau khi trở thành âm linh thì mất đi linh trí, chỉ biết hành động theo bản năng.
Nếu cứ tiếp tục mặc kệ bọn chúng, đợi đến khi bọn chúng biến đổi, bá tánh sẽ là người gặp tai họa.
Đối với những kẻ bướng bỉnh hoặc không thông minh, đành phải ra tay diệt trừ, tránh rắc rồi sau này.
Khi lời của Trần Minh vừa truyền đi, âm khí trong nghĩa trang dao động dữ dội.
Phù…
Một đống ngọn lửa màu lam đậm đột nhiên từ trong nghĩa trang bay ra, bay thẳng tới chỗ của nhóm người Lý Ngọc.
Khi ngọn lửa đến gần, Lý Ngọc không cảm thấy nóng, trái lại cảm thấy hơi lạnh.
Cứ một nhóm lửa xuất hiện thì sẽ có thêm bảy tám ngọn lửa theo sát phía sau.
Thực lực của những âm khí này không yếu, đã có thể ngưng tụ thành quỷ hỏa.
Lý Ngọc búng tay một cái, mấy quả cầu lửa bắn ra, va chạm với những ngọn lửa màu lam nhàn nhạt kia, cả hai triệt tiêu lẫn nhau.
Có hơn mười cái bóng hư ảo bay ra từ phía nghĩa trang.
Lý Ngọc không ngờ có nhiều âm linh chiếm giữ nghĩa trang này như vậy, thực lực của bọn chúng cũng không yếu.
Mặc dù vẫn chưa bằng với nữ quỷ lần trước, nhưng cũng gần bằng với con quỷ già đời làm thủ lĩnh, âm khí dao động trên người không yếu hơn so với những người tu tiên trong giai đoạn Dẫn Khí.
Những con quỷ này rõ ràng còn hung bạo hơn so với những con chiếm giữ nhậm phủ.
Sau khi phát hiện ra nhóm người của Lý Ngọc, bọn chúng lao thẳng tới bọn họ.
Mười hai con quỷ ngưng tụ âm khí của chúng thành những móng vuốt sắc nhọn và lần lượt tấn công.
Để đối phó với những âm linh và yêu ma, ngoại trừ lôi pháp, thì pháp thuật hệ hỏa là thứ thuận tiện nhất.
Trong tay của Trần Minh đã ngưng tụ được một cây đao lửa, còn Chu Tử Tuyền ngưng tụ ra một cây roi lửa, cả hai chia ra tấn công vào đám âm linh đang công kích bọn họ.
Vút!
Cây roi dài xuyên qua không khí, hai con yêu ma bị đánh trực diện, hồn thể lập tức vụn vỡ, Chu Tử Tuyền lật ngược tay lại quất thêm một roi, giải quyết hai con yêu ma còn lại.
Bên khác, Trần Minh cầm con dao lửa dài trong tay, đuổi theo và chém tan tành vài con yêu ma, hắn dễ dàng xử lý bọn chúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...