Tôn trưởng lão nói một cách vô cảm, mấy người nghe thấy lại là sợ hãi một hồi.
Tôn trưởng lão lại nhìn bọn họ một chút, nói: “Lần này xem như các ngươi may mắn, giới tu tiên khắp nơi đều có nguy hiểm, một đám người trẻ tuổi lau nước mũi chưa sạch, đi ra bên ngoài, mọi chuyện đều phải chú ý, đừng để chết rồi cũng không biết chết như thế nào, mỗi năm các tông môn lớn đều có những đệ tử chết vì làm nhiệm vụ, cộng lại không đến một ngàn cũng có tám trăm…”
Sau khi dặn dò bốn người một hồi, Tôn trưởng lão chắp tay sau lưng quay người đi vào trong một tòa đại điện, một lúc sau, lại lảo đảo đi ra, đưa thứ giống như đồng tiền cho Trần Minh.
Trần Minh do dự một lúc, đưa toàn bộ mười đồng linh tệ đưa cho Chu Tử Tuyền, nói: “Chu sư muội, nhiệm vụ lần này, ta không cần thu lao nữa, những linh tệ này các ngươi chia nhau đi.
”
Sau đó hắn ta lại nhìn về phía Lý Ngọc và Khương Ly, cúi đầu nói: “Những chuyện lúc trước, là ta không đúng, ở đây ta xin lỗi các ngươi, hi vọng các ngươi đừng để bụng.
”
Lúc này đối mặt với Lý Ngọc và Khương Ly, tâm thái của Trần Minh đã hoàn toàn khác trước.
Con đường tu tiên, ai mà không phải vì để trường sinh?
Nếu như không có Lý Ngọc, tính mạng của hắn ta, sợ rằng đã kết thúc vào ngày hô qua, càng đừng nói đến con đường trường sinh, so sánh với ân tình lớn bằng trời này, những ân oán nhỏ lúc trước, không tính là cái gì nữa.
Khương Ly rất rộng lượng phất phất tay, nói: “Bỏ đi bỏ đi…”
Dù sao hai năm nay kết oán với Trần Minh, Khương Ly và Lý Ngọc cũng không chịu thiệt gì về mặt thân thể.
Chu Tử Tuyền cầm linh tệ, cũng không hề suy nghĩ bao lâu, đều đưa hết cho Lý Ngọc, nói: “Lý sư đệ, những linh tệ này đều cho đệ, nhiệm vụ lần này, ta cũng không giúp đỡ được gì…”
Vốn dĩ Lý Ngọc muốn từ chối, nhưng mà thái độ của Chu Tử Tuyền rất kiên quyết, hắn chỉ có thể bất lực nhận lấy.
Mười đồng linh tệ, mỗi một đồng mệnh giá mười linh tệ, Lý Ngọc chia ra một nửa đưa cho Khương Ly, Khương Ly cũng dứt khoát từ chối nói: “Ta cũng không cần, ta lấy linh tệ cũng không có tác dụng gì, ngươi cầm lấy hết đi…”
Lý Ngọc hiểu Khương Ly, tiểu tử này cản bản không có lòng tu hành, nói không cần nhất định là không cần.
Đột nhiên có được một trăm linh tệ, nhất thời Lý Ngọc không biết nên tiêu như thế nào, một trăm linh tệ, có thể mua một kiện bùa chú phòng thân ở chỗ Tôn trưởng lão, hoặc là một vài đan dược bổ sung pháp lực…
Những thứ này đối với Luyện Khí đều rất có tác dụng, tối ngày hôm qua, nếu như Trần Minh có một viên Hồi Khí đan, cũng không đến mức bị nữ quỷ nhập vào.
Có điều Tôn trưởng lão nói, nếu như ba tháng sau, bọn họ có thể trở thành đệ tử chính tức của phái Côn Luân, những thứ này môn phái sẽ phát, bây giờ mua cũng là lãng phí, kiến nghị Lý Ngọc tạm thời cất đi, sau này đi vào môn phái linh tệ sẽ có tác dụng lớn, không vào được môn phái, đến đổi những thú này cũng không quá muộn.
Lý Ngọc cảm thấy kiến nghị của Tôn trưởng lão rất chân thành, trước mắt mà nói, vẫn là ba tháng sau lựa chọn nhập môn càng quan trọng hơn.
Tiêu chuẩn chọn đầu vào nhập môn không phải là duy nhất, chủ yếu vẫn là dựa vào sở thích cá nhân của trưởng lão lựa chọn nhập môn, có điều, bước vào kỳ Luyện Khí, là tiêu chuẩn cứng, Luyện Khí tầng hai trở lên, có thể trực tiếp nhập môn, còn có rất nhiều tính không chắc chắn, cụ thể phải xem số lượng huyệt vị được đả thông.
Tuy Lý Ngọc đã bước vào Luyện Khí tầng một, nhưng cũng không thể nào bảo đảm bản thân có thể được chọn, bây giờ trong Quan còn có Luyện Khí tầng một lần trước bị loại bỏ.
Thời gian ba tháng cuối cùng, hắn nhất định phải nắm chắc, nâng cao tu vi lên một chút.
Sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng, Lý Ngọc đã rời giường rửa mặt, rời khỏi Bạch Vân Quan.
Nồng độ của linh khí đất trời, ở mức độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành, Bạch Vân Quan có hơn một trăm người cùng ở trên một ngọn núi, cùng nhau tu hành, ngươi tranh ta giành, hiệu quả tu luyện không hề tốt.
Còn có một nguyên nhân, là Lý Ngọc muốn đi vuốt ve con hổ nhỏ đó.
Không thể không nói, cảm giác tay của nó rất tốt.
Không bao lâu sau, Lý Ngọc đã đến bên dòng suối tụ khí lần trước.
Nơi này nằm ở trong một sơn cốc, không chỉ phong cảnh xinh đẹp, linh khí cũng rất nồng đậm, hơn nữa còn không có người nào tranh giành với hắn, nghênh đón mặt trời lên cao, Lý Ngọc ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá bên bờ suối, dẫn dắt linh khí đất trời, bắt đầu tấn công vào huyệt vị thứ hai ở tay phải.
Huyết vị này gọi là “Thiếu Phủ”, là huyệt vị thứ hai trong số bảy mươi hai huyệt vị của linh mạch hỏa.
Huyệt Thiếu Xung trên tay phải của Lý Ngọc đã tràn ngập linh khó, linh khí hắn dẫn dắt, thuận theo kinh mạch, xông về phía huyệt Thiếu Phủ, nhưng mỗi lần linh khí đánh đến, đầu giống như đụng phri một bức tường cao không thể phá vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...