Yêu Như Vậy Hận Là Thế

Đêm ngủ, Lạc Minh Khải tuy vẫn nằm bên cạnh Mộc Lương Tây, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa vô cùng. Khoảng thời gian mới kết hôn, Lạc Minh Khải còn ngủ ở phòng khách, căn bản không muốn cùng phòng với cô. Mỗi lần thấy anh như vậy, cô đều chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, gì cũng không hỏi, trong mắt xẹt qua tia bi thương. Nhưng mỗi khi Mộc Chính Nguyên hỏi anh có đối xử tốt với cô không, cô lại luôn luôn gật đầu.
Chẳng qua, loại hình thức sống chung yên ổn vô vị này đã phải thay đổi vì Mộc Chính Nguyên. Cũng không biết Mộc Chính Nguyên nắm được tin tức ở đâu, đích thân đến nơi này lấy thân phận bề trên trách mắng Lạc Minh Khải, hỏi anh sao dám làm nhục con gái mình như thế. Lúc ấy Mộc Lương Tây vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn nói đỡ giúp anh. Cô nói, bọn họ mới kết hôn, trước kia cũng không chung đụng nhiều, là anh sợ cô chưa quen được.
Tuy nhiên, dù Mộc Lương Tây có nói vậy, Mộc Chính Nguyên cũng đâu chịu nghe, ngược lại càng xét nét nghiêm khắc hành vi của Lạc Minh Khải, sợ anh làm ra chuyện có lỗi với Mộc Lương Tây.
Lạc Minh Khải nhắm mắt, mọi chuyện ngày đó lại hiển hiện trong đầu anh, khiến anh nhíu chặt mày. Thế này không ổn, anh dường như bắt đầu mềm lòng với cô rồi. Cho dù cô ta có nói giúp mình bao nhiêu cũng không thể thay đổi chuyện cô ta là con gái của Mộc Chính Nguyên, không thể thay đổi chuyện Mộc Chính Nguyên chính là hung thủ gián tiếp giết chết cha mẹ anh.
Trận hỏa hoạn kia, thiêu rụi cả nhà anh, cũng thiêu đốt trái tim anh, dù thế nào cũng không dập tắt được. Tất cả chuyện này đều do Mộc gia bọn họ gây ra, anh nhất định khiến tất cả những người mang họ Mộc đó phải trả giá đắt.
Mộc Lương Tây cũng chưa ngủ, môi lộ ra ý cười. Ít nhất, hiện tại đã tốt hơn quá khứ, anh ít ra cũng không ngủ ở phòng khách. Cô cẩn thận nhích dần về phía Lạc Minh Khải, vươn tay, chậm rãi ôm lấy anh, tựa như sự đụng chạm vô tình… Chỉ có điều, cô vừa làm xong động tác này, cả người bỗng cứng đờ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng như bị băng tuyết đông cứng, không động đậy được. Lạc Minh Khải không phát hiện ra sự cứng nhắc của cô, lấy tay đẩy cô ra, "Tôi sợ nóng", anh nói vậy.
Cô bị anh đẩy ra, thân thể cứng nhắc bỗng khôi phục lại, một lát sau mới nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Cô không có động tĩnh gì nữa. Lạc Minh Khải lật người, trong lòng thầm suy xét nội dung hội nghị ngày mai, đối với người nằm bên cạnh, có thể không chú ý sẽ tận lực không chú ý.

Khi Lạc Minh Khải tỉnh lại, Mộc Lương Tây đã chuẩn bị sẵn quần áo đặt trên giường cho anh, thậm chí còn nhìn anh cười, "Em nấu cháo đấy, anh mặc quần áo xong có thể xuống ăn."
Dáng vẻ chu đáo lấy lòng của cô khiến anh bỗng thấy phiền muộn, thậm chí còn thầm trào phúng: Tôi đang trả thù nhà cô, cô lại đi lấy lòng kẻ thù… Quả là nực cười.
Sau khi anh xuống giường mặc quần áo chỉnh tề, Mộc Lương Tây liền dọn dẹp lại giường. Kết cấu trong phòng đều do cô thiết kế, ngay cả vật dụng trong nhà cũng do cô chọn lựa. Lạc Minh Khải vừa liếc qua đã tỏ ra bất mãn. Anh thích sắc lạnh, nhưng tất cả những thứ trong phòng này lại đều là sắc ấm. Thì ra để xem một người có hợp với một người hay không, chỉ cần nhìn thói quen đã thấy được. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Lúc ăn sáng, cô không hỏi anh ăn ngon miệng hay không nữa. Có lẽ cô biết anh không thích nói chuyện lúc ăn cơm, ít nhất khi ăn, anh chưa từng cho cô vẻ mặt tốt một chút.
Nhìn thấy anh buông đũa, cô mới mở miệng: "Dù mới về có bận nhiều việc thì anh cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng liều mình quá."
Lạc Minh Khải hơi nhếch môi, không có ý định tiếp tục nghe cô lải nhải mãi. Đi được vài bước, anh bỗng phát hiện trên bàn trà phòng khách có một tờ báo bị quyển tạp chí đè lấp. Cô đã xem nhưng lại cố ý che đi, có vẻ có mùi bí mật ở đây.
Anh bước đến rút tờ báo ra, trên mặt báo có một tấm ảnh rất thu hút, không ngờ lại chính là anh. Anh bật cười, thì ra vừa rồi vẻ mặt cô nghi nghi ngờ ngờ là vì cái này.

Mộc Lương Tây cũng đã bước tới, thấy anh cầm tờ báo, một tay ôm ngực một tay buông rũ, dường như rất bất an. Cô quan sát sắc mặt anh, sau mới nuốt nuốt nước miếng nhỏ giọng lí nhí: "Em không hề tin mẩu tin này. Em biết anh không phải người như vậy."
Lạc Minh Khải buông tay, ném tờ báo lại bàn trà.
Cô dường như sợ anh không tin mình, cuống quýt đến mức mặt đỏ bừng, "Em nói thật đó. Em tin anh. Cái này nhất định là do mấy người phóng viên viết linh tinh, nhất định mọi chuyện không phải như họ viết… Em thật sự tin anh mà."
Lạc Minh Khải thật rất muốn biết trong não cô trang trí cái gì. Phụ nữ bình thường gặp loại chuyện này sẽ phản ứng giống cô à? Đúng là ngu không ai bằng.
Anh nhìn cô, "Vậy em nói xem, tôi là người thế nào?"
Cô ngẫm nghĩ, đột nhiên cười tươi, "Nhạy bén, nhìn xa trông rộng, dám gánh vác, có tinh thần trách nhiệm, là một người đàn ông tốt."
Nếu không phải cô cười vô cùng hồn nhiên, anh có lẽ đã nghi cô đang châm biến mình. Thật buồn cười, cô lại đánh giá anh như vậy.

Lạc Minh Khải lái xe ra khỏi gara, thấy Mộc Lương Tây đứng đằng xa đang cười tươi nhìn qua bên này. Anh không hạ cửa xe xuống, cô căn bản không thể nhìn thấy anh, vậy mà vẫn nhìn chuyên chú như thế. Đến khi anh chạy xe được cả một đoạn xa, vẫn có thể thấy cô qua gương chiếu hậu, cô vẫn đang cười, vẫn đứng đó không đi.
Anh thu hồi tầm mắt, sắc mặt sâu lắng, không rõ cảm giác của mình lúc này là gì. Đó là vợ của anh, kính anh, yêu anh. Kết hôn lâu như vậy, cô lại luôn cố lấy lòng anh. Chỉ có điều, cô càng làm thế, anh càng thấy phiền chán. Anh thà cô giống như chị dâu anh, luôn chọc anh trai anh tức điên lên. Bởi như vậy anh mới có thể thản nhiên khinh bỉ cô, giày vò cô. Cô đối tốt với anh như vậy, khiến nỗi hận trong lòng anh chẳng thể xả ra ngoài.
Trở lại công ty có cả đống chuyện chờ anh xử lý. Anh đi công tác mấy ngày, mấy văn kiện quan trọng đều phải chờ anh ký tên. Anh vừa mới bước vào công ty, Hạ Niệm Ý đã bước tới, không ngừng báo cáo một loạt những sự kiện gần đây. Tuy những việc này đã được báo cáo cho anh qua video điện thoại, nhưng cô ta vẫn nói lại một lần, bổ sung thêm rất nhiều chi tiết, xem ra cô ta đã làm thêm rất nhiều.
Mọi người trong Thịnh Á ít nhiều đều có chút hiểu biết về Hạ Niệm Ý. Trước kia Lạc Minh Khải cũng có vài trợ lý, nhưng đều khiến anh ta không hài lòng, cũng không phải do anh ta xét nét quá, mà do cương vị này quả thực rất đặc biệt. Đi theo Lạc Minh Khải xử lý đủ loại sự kiện, thời gian công tác lại tương đối không ổn định. Tuy nhiên, Hạ Niệm Ý sau khi nhậm chức lại hoàn toàn không giống những vị trước, không oán giận, xử lý công việc rất thành thạo, rất được Lạc Minh Khải tín nhiệm, hơn nữa hai người còn phối hợp rất ăn ý. Không ít người đã đồn đãi bọn họ có quan hệ mờ ám. Nhưng tất nhiên, những lời này chỉ có thể đi nói lén lút, đâu ai dám công khai bàn tán ở ngay trong công ty chứ.
Sau khi vào văn phòng, Hạ Niệm Ý không nói nữa, đứng nhìn người đàn ông trước mặt. Tài liệu trong tay bị cô xiết mạnh, cô không kìm chế được cảm xúc của mình, tiến lên ôm lấy thắt lưng Lạc Minh Khải, áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh. Đó là hương vị cô quen thuộc, giúp trái tim rối loạn của cô trấn tĩnh lại.
"Đừng đẩy em ra, cho em ôm anh một lát thôi." Anh không thích chuyện tình cảm chốn văn phòng, càng không thích làm trò mập mờ ở công ty. Cô biết điều đó, nhưng cô không nhịn được. Tuy anh chỉ đi có vài ngày, nhưng đối với cô mà nói, vài ngày đã là rất lâu rồi. Cô nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.
Lạc Minh Khải nhấc tay lên lại buông xuống, khẽ thở dài, không đẩy cô ra.
Cô chọn tới nơi này làm công việc vừa rắc rối lại vừa mỏi mệt, anh biết rõ là vì ai. Cô có cơ hội lựa chọn công việc dễ chịu hơn, giống những cô gái trẻ khác lựa chọn cuộc sống thoái mái. Nhưng cô lại chọn đi theo anh, gánh vác một phần khổ cực vốn không cần gánh vác, thậm chí còn có cả những chuyện khác.
Một hồi lâu sau Hạ Niệm Ý mới buông anh ra, hơi ngại ngùng cười cười, "Em vượt quy định, em nhận sai."

Lạc Minh Khải bước đến ngồi vào chỗ của mình, nhìn cô,"Tiếp tục đi!"
Hạ Niệm Ý lại cầm tài liệu, giải thích với anh…
Hạ Niệm Ý, mối tình đầu của Lạc Minh Khải… Theo một mức độ nào đó, có thể nói là vẫn còn tình cảm. Đi lại từ năm lớp mười một, mãi cho đến nay, lần xảy ra chuyện lớn nhất chính là khi Lạc Minh Khải muốn cưới người khác. Khi đó Hạ Niệm Ý cũng giống hệt mấy cô gái bị bạn trai đá, khóc lóc náo loạn mắng Lạc Minh Khải vô tình. Tuy nhiên, tình cảm và áy náy của Lạc Minh Khải đối với cô so ra vẫn kém yêu cầu lúc lâm chung của cha anh ta, anh ta phải cưới thiên kim tiểu thư Mộc Lương Tây của Mộc thị.
Hạ Niệm Ý không phải không có ý định buông tay, nhưng cô lại không bỏ được. Náo cũng đã náo, đau cũng đã đau, cô lại vẫn không cam lòng. Tình cảm nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì lại thua bởi một người khác? Bởi vì gia cảnh nhà cô không đủ giàu có? Bởi vì cô không có gia thế tốt?
Cô không phục. Hơn nữa, cô biết rõ, cho dù người đàn ông này đã cưới người khác, nhưng anh vẫn yêu cô. Vì vậy, cô vẫn bám theo Lạc Minh Khải, quả là không biết xấu hổ, anh giờ đã kết hôn, cô chính là loại phụ nữ bị người đời khinh bỉ, nhưng như thế thì đã sao? Chẳng lẽ yên lặng làm người là có thể có được hạnh phúc? Chỉ cần có thể đạt được thứ hạnh phúc mình muốn, bị người khác chỉ trích thì đã làm sao. Huống chi, nếu tương lai cô trở thành vợ của Lạc Minh Khải, xem ai dám nói linh tinh trước mặt cô.
Hạ Niệm Ý cũng chẳng vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy xấu hổ. Cô với Lạc Minh Khải đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, có tình cảm sâu đậm. Hơn nữa, lúc Lạc Minh Khải ra nước ngoài du học, cô cũng chờ anh trở về; lúc anh âu sầu, cô âu sầu cùng anh; lúc anh đau đớn, cô đau đớn cùng anh. Cô làm nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà anh lại không thuộc về cô?
Cô biết, Lạc Minh Khải không hề có tình cảm với vợ anh. Chỉ cần Lạc Minh Khải thành công khiến Mộc thị sụp đổ, Lạc Minh Khải sẽ ly hôn với Mộc Lương Tây. Cô sẽ chờ ngày đó đến, hơn nữa cũng tin tưởng Lạc Minh Khải có năng lực làm được chuyện đó.2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui