Yunho xin trân trọng rút lại tất cả những suy nghĩ về Kim Jaejoong trong suốt mấy ngày qua. Nghĩ lại, thật ra anh chả biết gì về cậu ta cả!
Khi bạn nhìn thấy mọi chuyện có vẻ rất ổn, rất tốt đẹp thì cũng chính là lúc những thứ ngoài ý muốn xuất hiện.
Chắc chắn câu đó là nói đến tình cảnh hiện tại đây.
Yunho chăm chú tập trung vào con đường phía trước, giả vờ như mình không quan tâm bất cứ thứ gì khác ngoài việc lái xe cả. Jaejoong ngồi ở đằng sau cũng im hơi lặng tiếng, không nói không rằng.
Sau khi cự cãi với mấy cậu sinh viên xong, cuối cùng lại lòi ra rằng là cậu hai Jaejoong đây đổ sơn lên xe của người ta, chưa kể đó còn là một chiếc tay ga rất mắc tiền. Nghĩ lại còn thấy xám hồn với thái độ coi trời bằng vung của yêu tinh tóc đen. Khuôn mặt cậu ta dường như chả có chút biến sắc nào khi thừa nhận việc đó. Thậm chí còn có phần dửng dưng, bất cần.
Yunho phải nói là đến hết cách. Nếu anh không can dám một đánh với ba, Kim Jaejoong cũng không nể mặt, xắn tay áo lên chơi luôn mấy tên con trai đó. Quả nhiên là lì lợm. Một con cáo nhỏ, lấy đâu ra chỗ nhét cái lá gan to hơn cả con bò như thế!
Vậy mà nét mặt của tóc đen khi nhìn thấy anh khuyên giải ba tên nhóc kia lại vô cùng bất mãn, như thể anh đã không giúp cậu ta mà còn tiếp tay cho giặc. Thật là, giúp cậu Kim đây mới là không nói lý lẽ, tiếp tay làm bừa ấy!
Sau màn nói qua nói lại, cuối cùng Nghĩa – thủ lĩnh mặc áo đen trong ba người – cũng chịu với anh rằng mốt sẽ tính tiếp vụ này, giờ hai bên cần thời gian dàn xếp đã. Jaejoong cay cú kinh khủng với cái quyết định đó, trước khi leo lên xe anh về còn lườm cho một cái sắc lẻm.
Nói thật, cậu cả Kim đúng là được chiều riết rồi đâm hư, tính tình ngang bướng quá thể, người ta nói cái gì mặc kệ, chỉ cần cậu ta cho nó là đúng, thì nó ắt hẳn là đúng. Còn nếu là sai rồi, thì thái độ cậu ta sẽ như thế này đây. Lạnh đến muốn đóng băng cả khu vực có bán kính mười mét.
Yunho không hiểu sao mình tự nhiên lại thành người hứng chịu sự băng giá này, trong khi rõ ràng bản thân vừa làm người tốt, giải thoát cho cậu ta khỏi vòng vây của giặc. Tiểu yêu tinh không những không biết ơn anh mà còn khó chịu, tỏ ra thất vọng ê chề. Đúng là thế này không được, thế kia cũng không được, chả biết làm sao để chiều ý cậu ta nữa!
“Anh muốn đi tới Biên Hòa luôn hả?” Jaejoong lạnh lùng cắt đứt cái dòng suy nghĩ lan man của Yunho, anh giật mình nhận ra mình đã chạy lố qua khu nhà của cả hai luôn rồi.
Anh đưa tay gãi gãi mặt, ngại ngùng quay đầu xe lại. Sao cứ hễ đứng trước thằng nhóc tiểu yêu này là anh lại thấy như đầu óc mình mù mờ đi mấy bậc. Khờ dần đều, ngu dần đều. Bao nhiêu phong độ trong một phút chốc bị tháo bỏ, chỉ chừa lại mấy cái khuyết điểm nằm sỗ sàng ở bề mặt, tự nhiên cho Jaejoong đâm chém. Mà tóc đen không phải là dạng một dao kết liễu người khác được, cậu ta phài chém bên này một phát, chém bên kia một phát, vừa thực hiện hành vi dã man ấy vừa mỉm cười đắc ý thì mới hả dạ.
Theo một nghĩa nào đó, chính xác là việc cậu ta đang làm đây.
“Anh đừng nói chuyện này với Junsu!” Jaejoong gọn lỏn khi xuống xe, tay tháo nhanh mũ bảo hiểm ra khỏi đầu.
“Nhưng mấy anh chàng đó sẽ còn tính tiếp với cậu!” Yunho nhỏ nhẹ, cảm thấy yêu tinh cứ ngang tàng như thế này thì không biết bao giờ mới giải quyết được vấn đề.
“Không phải lỗi của tôi! Họ nhận cái gì xứng với họ thôi!” Jaejoong lạnh lùng.
“Giờ mà cậu còn nói như vậy được sao? Chiếc xe đó là_”
“Nếu anh ta quý cái xe như thế thì đừng có lái đi học làm gì, để ở nhà trưng trong lồng kính đi!”
“Jaejoong, việc này nghiêm túc đấy! Nếu họ nói lên nhà trường, thậm chí tệ hơn là_”
“Cảnh sát?” Jaejoong nhướn mày, miệng nhếch lên thành một nụ cười ngạo nghễ. “Thứ đó dám sao!”
“Nghiêm trọng lắm đấy, chuyện không đơn giản đâu!! Họ có thể nói cậu xâm phạm tài sản cá nhân_”
“Tội của họ còn lớn hơn ấy chứ!”
“Cậu thật sự là quá quắt mà!” Yunho buông một câu cảm thán, cảm thấy bực mình. Thái độ của Kim Jaejoong quả nhiên là không thể cải tạo được. Cậu ta cơ bản là quá tự cao, không coi ai ra gì, lại càng không chịu nghe người khác nói.
“Thế sao!” Đôi mắt Jaejoong tối đi, khuôn mặt cũng đang dần mất đi sự bình tĩnh, cậu ta nghiến răng rồi buông một câu. “Thế thì liên quan gì đến anh?”
Thế thì liên quan gì đến anh?
Liên quan gì đến anh?
Liên quan gì?
Yunho dường như cảm thấy cả người bị đóng băng vì câu nói đó, trong đầu vọng đi vọng lại không ngừng mấy chữ mà Jaejoong vừa nói. Quả nhiên là không liên quan gì đến anh, đây là việc của nhà người ta, anh là ai mà khi không tự tiện làm người tốt, rồi ngang nhiên xen vào cơ chứ?
Nghĩ là thế, nhưng kết quả là Yunho lại bị những lời đó làm tổn thương. Không thể nào hiểu nổi, rõ ràng là đúng y như lời yêu tinh tóc đen nói, nhưng cảm thấy như mình vừa bị cậu ta làm cho buồn ghê gớm lắm. Thấy trong người trào lên một cơn giận, lại thấy như không muốn màng đến nữa.
Là quan tâm thôi mà, sao lại nói một câu như thế?
Ra là không muốn anh quan tâm thật sao?
Yunho càng nghĩ càng tiu nghỉu. Xem ra mình vừa tự nằm mộng mấy ngày qua, phút chốc tỉnh giấc, thế là ngỡ ngàng.
“Đúng vậy, hoàn toàn không liên quan đến tôi. Là tôi ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi đi lo bò trắng răng. Xin lỗi cậu, xem như tôi không biết gì hết. Vậy đã được chưa, cậu Jaejoong?”
Yunho dùng thái độ nghiêm túc cũng như bình tĩnh nhất để nói câu đó. Dù rằng ai nghe vào cũng thấy anh đang nổi giận.
Kim Jaejoong nghe xong cũng giật mình, cắn cắn môi. Nếu nói theo phép so sánh, bộ dạng cậu ta bây giờ chả khác nào mèo con xù lông cào bậy bạ rồi bị chủ mắng. Vấn đề là tiểu yêu tinh vẫn không thấy được cái sai của mình, cậu ta cũng nổi giận, phán lại một câu.
“Khi không sao tôi lại phải bị anh tác động chứ? Anh suy nghĩ sao về tôi, thì đó là chuyện của anh. Muốn thay đổi cũng không được!”
Câu này rõ ràng là không hề liên quan gì đến hoàn cảnh hiện tại của họ, Yunho một phần bị bất ngờ vì câu nói đó. Nhưng bất ngờ hơn phải kể đến câu sau, khi Jaejoong vừa nói vừa quay lưng bỏ đi, nét mặt đó của cậu ta, lần đầu tiên anh được nhìn thấy. Có thể nói là đau lòng hơn lúc bị cậu ta gây tổn thương gấp vài trăm lần.
“Cuối cùng thì anh cũng như mấy người đó thôi. Nhìn được chiếc xe nhưng lại chả hiểu gì về nó cả. Cho dù có bị người khác phá cho hư đi nữa, cũng không bao giờ nghiêm túc nhìn nhận lại những gì mình đã làm!”
---o0o---
Lâu lắm rồi Yunho mới rơi vào cái trạng thái như hiện nay. Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, bên ngoài bình thường nhưng bên trong thì hoàn toàn bất thường. Sau trận cãi vã không đầu không đuôi với Jaejoong, cảm thấy vừa bực mình vừa khó chịu. Thế là đùng đùng dắt xe vào nhà.
Người nổi giận chẳng phải là anh sao? Sáng chở cậu ta đi học nên trễ giờ, chiều phải cứu cậu ta nên về sớm, không luận công ban thưởng thì thôi, còn giận hờn vu vơ cái gì nữa?
Càng nghĩ càng tức, thế là trút hết lên đồ đạc xung quanh mình. Yunho vào nhà tắm rửa, thay quần áo bình thường rồi lên phòng mình đóng cửa làm việc.
Không gian yên tĩnh, tinh thần của Yunho được thoải mái tập trung vào công việc. Có khi về sớm, làm việc tại gia lại hay, vừa thư giãn vừa tự do.
Nhưng trái với những điều anh nghĩ, lướt qua trong đầu Yunho nhiều nhất không phải là những con số mà là khuôn mặt lúc quay lưng bỏ đi của Jaejoong. Thậm chí anh còn tưởng như mình nghe được giọng nói mềm mại đó hỏi một câu:
“Anh không tin tôi sao?”
Ngày hôm sau, Yunho thức dậy từ sáng sớm. Tiểu yêu tinh nhà bên đã thôi quậy phá từ sau hôm say xỉn rồi. Kết quả là hòa bình được lập lại.
Nói một cách khác là nhà ai người nấy sống.
Nôm na thì hôm nay Yunho được nghỉ. Tất cả các nhân viêc của công ty sẽ đi nghỉ mát ở suối nước nóng Bình Châu năm ngày. Anh bị các đồng nghiệp cấp dưới lẫn trên chèo kéo rất dữ, nhưng cuối cùng không đi là không đi. Lý do một phần là vì Yunho cảm thấy bản thân không hợp với tiệc tùng. Thứ hai là nhà cửa sẽ không ai trông coi. Và thứ ba, Yoochun nói rằng anh hãy ở nhà phụ chàng công tử một vài việc.
Thật ra còn có một lý do nho nhỏ nữa, đó chính là một hôm khi tình cờ đi ngang qua nơi ăn uống của các nhân viên trong giờ nghỉ giải lao, anh nghe thấy các đồng nghiệp nữ kháo nhau rằng phải nhân chuyến đi chơi này kiếm cho mình một đám tốt. Chuyện ngồi lê đôi mách của các nàng thì anh không vốn hề có hứng thú nhưng quan trọng là tên anh được lặp lại ít nhất hai câu một lần. Thế là Yunho nhanh chóng đánh bài chuồn.
Không phải là anh không muốn có bạn gái, rồi cưới vợ sinh con, mà chỉ là con người Yunho nguyên tắc thì nguyên tắc, nhưng cái gì cần tự nhiên thì phải để nó tự nhiên. Có những điều không thể ép buộc được. Đặc biệt là chuyện tình cảm.
Hôm nay thức dậy, nhận ra là mình không phải đi làm, Yunho không những không vui, ngược lại còn thấy bồn chồn. Chuyện hôm qua nghĩ lại thật nhức đầu. Nếu như anh đi làm thì đã đỡ được hơn nửa ngày ở nhà, nguy cơ đụng mặt với Jaejoong rồi.
Yunho làm vệ sinh cá nhân xong, thay ra bộ pyjama rồi xuống phố chạy bộ. Ngôi nhà kế bên vẫn còn đóng chặt cửa. Anh thở dài. Yunho ơi, đừng có quan tâm nữa!
Lúc anh quay về thì thấy rằng Junsu đang đứng tra chìa khóa, chuẩn bị mở cửa nhà. Liếc nhìn đồng hồ, 7 giờ 30. Junsu nghe tiếng bước chân quay lại, thấy anh liền mỉm cười gật đầu chào, Yunho cũng cười, gật đầu lại. Xem ra Jaejoong vẫn chưa nói gì với em trai mình.
“Cảm ơn anh hôm qua đã chở anh Jaejoong về!” Junsu nói khi anh đứng trước cửa rào nhà mình.
“À, tiện đường thôi!” Yunho lúng túng, Tự nhiên nghĩ đến việc tày đình hôm qua của Jaejoong. Nếu thật sự cậu em mà biết được. Tánh mạng của yêu tinh tóc đen xem như khó giữ.
“Hôm nay thật ra anh Jaejoong cũng phải lên trường, may là có người chở rồi, không là lại làm phiền anh!”
Yunho mở tròn mắt vì câu nói đó. “Ai cơ?” Anh buột miệng.
“Bạn của anh ấy, chắc anh không biết đâu!” Junsu cười, không để ý thấy thái độ của Yunho.
Đến đây thì anh không biết nói sao, ậm ừ cho qua chuyện. Junsu đổi đề tài, hỏi một câu như trời giáng.
“Hôm qua khi tôi hỏi tại sao lại muốn đi với bạn, anh Jaejoong nói là không muốn làm phiền anh nữa. Tôi biết là hơi kỳ, nhưng hôm qua anh Jaejoong có làm điều gì bậy bạ không ạ?”
Làm em của Jaejoong thật khổ, cứ nhìn Junsu thì sẽ hiểu. Dù là việc gì đi chăng nữa, hễ dính đến anh mình là Junsu phải hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không. Không phải xảy ra với anh mình mà là xảy ra với người ta! Xem ra từ trước đến nay, một tay của yêu tinh cũng gây ra không ít sóng gió.
“Không, không. Cậu ấy cũng bình thường thôi!” Yunho nói [dối], cười sau đó chào Junsu, đi lẹ vào nhà. Nếu nấn ná có khi miệng anh lại nói ra những điều không nên nói.
Dẫu sao thì hiện tại cũng không có gì thay đổi, trừ việc…
Đúng thật là Kim Jaejoong tránh mặt anh rồi.
Chiều, Yunho lấy ống nước ra tưới cây thì Jaejoong cùng ‘người bạn’ của mình về tới. Sáng nay, sau khi Yunho về nhà được tầm nửa tiếng thì một chiếc SH đến đậu trước cửa nhà họ Kim. Lái nó là một thằng con trai cao cỡ anh, khuôn mặt rất ưa nhìn, áo khoác da bò, đeo kính mát đen. Tóc nhuộm một màu nâu nhẹ thời thượng. Nhìn vào là biết, Yunho với anh ta là người của hai thế giới. Sau đó, Jaejoong từ trong nhà bước ra, áo ba lỗ trắng với quần jean rách, nhanh nhẹn leo lên xe anh ta rồi phóng đi mất.
Màn trình diễn ấn tượng đó buổi sáng đã được xem, đến chiều, Yunho lại tiếp tục được rửa con mắt.
Cách xa 100 mét mà anh vẫn có thể nghe được tiếng động cơ vù vù trong gió. Chiếc SH màu xanh lá chuối mẫu mới nhất của năm 2009 thắng một phát thật nhẹ nhàng trước cửa ngôi nhà kế bên. Người con trai ngồi phía trước nét mặt vô cùng tự hào, tắt máy, tháo kính, vui vẻ nhìn người con trai ngồi đằng sau leo xuống.
Chưa bao giờ anh lại nghĩ nhiều đến lời của Yoochun nói như bây giờ. Sống một cuộc sống bằng phẳng quả nhiên rất nhàm chán, nhưng ít ra thì cũng còn dễ chịu. Còn bây giờ, đúng là nhiều màu sắc hơn thật, nhưng không tài nào bạn biết được, khi nào nó sẽ là màu hồng, khi nào sẽ là màu đen.
Yunho bảo đảm bây giờ là màu đen, vì Jaejoong không những không thèm đếm xỉa đến anh như thường khi mà còn tỏ ra vô cùng thân thiết với một tên con trai lạ hoắc. Không nhờ anh mà lại đi với một tên con trai như vậy, là dụng ý muốn gì đây?
Bản thân anh tức, cũng không hiểu sao mình tức. Tiểu yêu tinh sau màn cười nói tạm biệt xong, cuối cùng cũng chịu bước vào nhà. Đến phút chót vẫn không chịu liếc nhìn anh lấy một cái.
Quăng luôn vòi tưới nước, Yunho bỏ vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...