Yêu Nhau Yêu Cả Đường Đi

Trong số các câu chuyện tình yêu tệ hại nhất thế giới, câu chuyện của Changmin tôi phải nói là nằm trong những cái dưới đáy bảng, tức là vô cùng tệ hại, cùng cực tệ hại.

Chuyện yêu đương đơn phương kể ra đã thấy vô vọng, chuyện bị yêu đơn phương, nói ra còn kinh khủng hơn.

Sau khi biết được việc Thanh Thanh có tình cảm với tôi trên-mức-bạn-bè thì đã kéo theo không ít rắc rối. Trong đó đáng kể nhất phải là việc đối mặt của hai chúng tôi.

Thanh Thanh không hề hay biết tôi đã nhận ra tình cảm của cô bạn, hằng ngày vẫn vui vẻ bình thường còn tôi thì ngược lại, trở nên sượng trân như khoai bị hư. Thậm chí luôn tìm một khoảng cách thích hợp đển né tránh người ta. Việc này kể ra thật ngu ngốc, nhưng tôi có cảm giác nếu không làm vậy thì tình bạn của chúng tôi sẽ không còn. 

Ông anh trai nhà tôi không phải là dạng nhạy cảm gì, nhìn vào còn thấy khó chịu, nói gì đến một cô nàng đã chơi với tôi chừng ấy năm như Thanh Thanh. 

Cô bạn gần như phát khùng lên. Thật ra thì cũng không trách được, người ngu ngơ là tôi, giờ người giở chứng cũng là tôi. Chỉ tội cho Thanh Thanh, không hiểu nguyên căn nguồn cội ở đâu cả. 



“Nghiêm túc đấy chứ Changmin?” 

“Hoàn toàn nghiêm túc!”

“Nhưng chẳng phải mọi chuyện rành rành ra đó rồi sao?”

Nói thật, anh Yoochun được mệnh danh là một chuyên gia về tình trường, quả nhiên chẳng sai. Vì chuyên gia chẳng bao giờ chịu nói điều mà người ta hiểu cả. Hôm nay đã cất công thỉnh hẳn một ông thổ địa tình yêu về nhà, dù muốn dù không, cũng phải làm rõ những khúc mắc trong lòng. 

“Nếu em nhìn mà thấy được thì anh có thể ngồi đây ăn quỵt đồ ăn, xài chùa tiền máy lạnh nhà em sao?” Tôi cay cú nói trong khi đang gọt trái cây. “Em chỉ là không biết phải xử sự thế nào cho đúng thôi!”

“Còn xử sự gì nữa, không thích thì nói quách ra là không thích. Hai người làm bạn, thế là xong!”

“Vậy không được!” Tôi kêu lên, nhăn nhó mặt mày. “Em không muốn làm Thanh Thanh buồn!”

“Thế thì đồng ý đi!”


“Vậy càng không được! Lừa dối chỉ tổ làm mọi việc tệ đi thôi!”

“Chú mày hay thật nhỉ?!” Yoochun đập bàn cái rầm. “Thế này không được, thế kia cũng không được. Chẳng lẽ suốt đời cứ trốn tránh nhau thế này à? Vậy thì tốt nhất bây giờ anh khuyên mày nên lên Thiếu Lâm Tự luôn đi!”

“Anh nổi điên với em cũng vậy, em còn đang muốn nổi điên với mình đây, thật là chẳng biết phải làm sao hết!” Tôi kêu lên còn thảm não hơn.

Thấy tôi chả khác nào con tôm sắp bị quăng vào nồi lẩu, tuyệt vọng vùng vẫy, thế là anh Yoochun im bặt, không chỉ trích gì thêm. Việc này không phải khó nghĩ ở chỗ là thích hay không, mà là có còn được tình bạn hay không. Bản thân tôi đây còn mâu thuẫn giữa ý muốn của mình. Nhiều lúc cố gắng tưởng tượng xem nếu như tôi và Thanh Thanh thật sự thành đôi thì sẽ như thế nào. 

Cuối cùng tôi rút ra một kết luận, nếu chuyện đó có xảy ra thật thì là vô cùng hoàn hảo, vẹn cả đôi đường, bộ phim kết thúc hạnh phúc. Tính cách đã biết quá rõ nhau, gia đình chúng tôi cũng chẳng có gì để bàn cãi, con đường tương lai cả hai đều rộng mở. Chưa kể còn có mối quan hệ mười mấy năm thời niên thiếu chống lưng ủng hộ. Cái gì cũng như ý trời sắp đặt rồi, chỉ còn đợi chúng tôi nhảy vào cho đúng đội hình đội ngũ nữa thôi. Thử hỏi tôi còn ngại ngùng cái gì?

Thì cũng chính là chuyện tình yêu cả. Tôi không dám nói mình không có cảm giác với Thanh Thanh, nhưng tôi cũng không nói là có phải yêu hay không. Điều đó đến với tôi rất mơ hồ. Thậm chí còn không thực bằng việc tôi với chị Tuệ Lâm.

Sau lần ghen tuông vô cùng trẻ con với anh Yunho. Tôi chợt nhận ra tình cảm của mình với Tuệ Lâm lúc đó thật chả chín chắn tí nào, thậm chí có phần ngu ngơ. Nhưng dĩ nhiên đó cũng là thất tình, không chối cãi được. Dù rằng sau đó chị Tuệ Lâm và anh trai tôi củng chẳng tiến tới đâu – lý do chủ yếu là vì anh Yunho nhà tôi cứ trơ ra, chẳng đáp lại người ta chút ý tứ nào – nhưng tôi cũng không vì vậy mà tấn công.

Có lẽ tình cảm tôi dành cho chị chưa vượt qua được cái ngưỡng của nó. Hoặc có khi là do sự thiếu ý chí trong tôi, sợ ánh mắt Thanh Thanh nhìn vào cuộc tình này. 

Tôi bắt đầu lo lắng về việc một ngày nào đó. Khi không còn có thể tránh mặt được nữa, không còn giả vờ ngu ngơ được nữa. Thanh Thanh sẽ chộp lấy tôi và nói rằng cô ấy yêu tôi. Tới lúc đó, vì tình bạn tôi sẽ phải nói thật – mà nói gì thì hiện tại đầu óc tôi cũng chưa nghĩ ra được, nhưng chắc chắn, tôi sẽ mất cô bạn mãi mãi. 

“Mọi lời khuyên đều là tương đối Changmin. Cơ bản thì chúng vô nghĩa!” Anh Yoochun nói khi thấy tôi ngồi đăm chiêu suy nghĩ, mãi chẳng ừ hử gì. 

“Thật ra chỉ có một người trong số mười người đi xin lời khuyên vì họ thật sự không biết phải làm gì. Còn chín người còn lại, đều là để tìm cái cớ cho bản thân mình thôi!”

“Người hiểu rõ vấn đề nhất là người trong cuộc, người nhìn rõ cục diện vấn đề nhất lại là người ngoài cuộc. Người ta thường đã đưa ra quyết định sẵn trong lòng mình trước cả khi xin lời khuyên của một ai đó. Nếu người kia nói đúng ý với họ, thì xem như đó là một động lực đi, còn nếu không, họ cũng sẽ làm theo ý của mình mà thôi, đặt lời khuyên kia vào một nơi khác!” 

“Changmin, rõ ràng là em hiểu rõ điều mà bản thân cần, chỉ là em sợ phải chọn thôi. Vì việc chọn lựa có thể sẽ khiến em mất mát hay hối hận. Nhưng vì nó khó khăn đến vậy nên em càng phài chọn. Không thì đến một ngày nào đó, điều em muốn tuột mất rồi, có trăm ngàn lời khuyên cũng chẳng làm được gì!”

Anh Yoochun kết thúc bài nói chuyện ngay sau đó, đứng dậy vỗ vai tôi rồi đi ra ngoài. 


Quả nhiên là quẹo phải quẹo trái gì cũng phải đi đường cái.

Sáng ngày hôm sau, tôi lên trường xin nghỉ ba ngày rồi đi một mạch về nhà thu xếp hành lý. Lúc leo lên xe khách rồi, mới nhấc điện thoại báo cho anh Yunho và mẹ, nói rằng sẽ đi chơi một vài ngày cho khuây khỏa, mọi người không cần lo.

Điều đặc biệt của chuyến đi là tôi không hề nói với Thanh Thanh một tiếng. Đêm hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thế là quyết định thử thách tình cảm của mình - nhưng quan trọng nhất là chờ đợi ở cô bạn - không nói không rằng đóng gói đồ đạc tìm về miền hoang dã.

---o0o---

Xe tới nơi vào tầm trưa của ngày hôm đó. Cơ thể phải nói là rã rời, những ngày trước đi cùng Thanh Thanh còn có người nói chuyện, trêu ghẹo. Giờ đi một mình mới thấm thía cái gọi là tha phương một mình. Tôi trách trời trách đất gì được, chỉ biết xốc ba lô lên lưng, lội nắng đi trên con đường đầy sỏi. 

Ông bà ngoại của Thanh Thanh đang ngồi uống trà ngoài hè, vừa thấy tôi thù lù xuất hiện thì giật cả mình, xém xíu là đổ cả ly tách. Lúc đó tôi mới sực nhớ ra là mình chưa báo gì cho hai người cả, thật là đãng trí không chịu nổi.

Mùa hè nào tôi với cô bạn cũng về đây. Lần này không phải hè, cũng không có Thanh Thanh. Bỗng nhiên trong lòng gợn lên suy nghĩ, tại sao lại chọn nơi này để thực hiện chuyến hành trình?

Đến buổi trưa ăn cơm với ông bà. Hai người gạn hỏi vì sao lại đột xuất về thăm như vậy, tôi chỉ cười cười nói chung chung là được nghỉ vài ngày trên trường, đi chơi cho thanh thản đầu óc. Khuôn mặt hai người rõ ràng là không tin tưởng chút nào vào cái lý do ẩm ương đó, nhưng vẫn xem như là không biết gì, vui vẻ gắp cá gắp thịt cho tôi. Dẫu sao thì tôi cũng không lo gì, cùng lắm thì ông bà cho là tôi giận dỗi bỏ nhà ra đi dăm bữa thôi. 

“Ông bà đừng nói ai cháu ở đây nhé!” 

Tôi nói thêm khi dọn chén đĩa. Lúc đi tới bồn rửa sau nhà, tự nhiên thấy cái chén có in hình hoa màu xanh của Thanh Thanh úp ngay ngắn trên kệ. Mỗi khi về đây, cô bạn chỉ ăn cơm trong cái chén đó, nhất quyết không là cái nào khác. Nhiều lần đã bị tôi lớn tiếng mắng vì cái tính kỳ cục, chả biết học từ ai. Thanh Thanh chỉ cười nói con người ai cũng có những cái nét riêng không thể thay đổi. Dẫu cho có quái dị thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là chính mình. Mất đi rồi thì làm sao người khác nhận ra được.

Tuy là nói như vậy, nhưng tôi biết Thanh Thanh sẽ không bao giờ thay đổi. Mà dù có đi chăng nữa, trong mắt tôi cô vẫn luôn khác biệt. Nếu lạc nhau trong biển người, tôi vẫn dễ dàng tìm ra. 

Tôi nhớ hồi đó, nhà hàng xóm của Thanh Thanh có nuôi một con chó. Cái con này rất kỳ lạ, nó không sủa ai bên nhà cô bạn hết – trừ cô. Cứ mỗi lần tôi đèo Thanh Thanh về, con chó lại chạy ra, giật muốn bung mắc xích, hướng về phía cô bạn gầm gừ hăm dọa. 

Khỏi nói cũng biết, Thanh Thanh của chúng ta kêu la rùm trời về sự bất công kia. Thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ về việc tham gia hội bảo vệ động vật để làm rõ cho chú chó kia biết là cô thật ra rất yêu quý vật nuôi. Dĩ nhiên, tôi cũng làm tròn nhiệm vụ của mình là cốc đầu thuyết giáo cho một trận. Yêu ghét là chuyện không tránh được ở đời, người ta thương mình thì cứ lại gần, người ta ghét thì biết làm sao được, phải biết tự thân mà tránh xa xa ra.


Tuy là nói như vậy, nhưng tôi biết Thanh Thanh rất coi trọng những điều đó. Tình cảm là thứ không điều khiển được, nhưng nó lại có thể khiến mọi người bị tổn thương. Ai lại muốn bị ghét chứ, ai mà chẳng muốn được yêu thương?

Vì biết rằng Thanh Thanh sẽ không thay đổi, vì biết rằng Thanh Thanh luôn để tâm đến cảm giác người khác dành cho mình. Tôi càng sợ hãi làm cô bạn tổn thương.

Tính cách tôi vốn không quan tâm đến người khác nghĩ cái gì, càng không dể ý đến chuyện của người khác. Nhưng cũng vì vậy mà nếu đã lỡ để ý rồi, tôi không tài nào dứt ra được. Bởi tôi như thế, nên không thân thiết ai nhiều. Mà cũng vì thế, mỗi người thân thiết được với tôi đều rất quan trọng. 

Từ lúc đó cho tới sáng hôm sau, tôi chỉ nhận được một cuộc gọi hỏi thăm từ mẹ và lời nhắn từ bố - rằng ông không hài lòng việc tự ý đi bụi của tôi. Ông sợ tôi suy nghĩ lầm lạc gì đó, đi theo lũ bạn phá làng phá xóm. 

Dĩ nhiên tôi cũng đính chính với ông luôn là tôi đã 19 tuổi đầu rồi và tôi chắc chắn sẽ về nhà ăn no ngủ kỹ sau hai ngày nữa. 

Ba tôi thật không đánh giá đúng vấn đề. Nếu tôi thật sự có ý định quậy phá, mục tiêu của tôi phải là thống trị thế giới, chứ không phải ngồi xe khách ê cả mông về cái nơi miền quê này, càng không phải cùng ai cả. Tôi thích tự mình nỗ lực nhờ sự ủng hộ, động viên của người khác chứ không thích kết bè kết phái. 

Anh Yunho cũng nhắn tin cho tôi, cơ bản vẫn là mấy câu thăm dò xem tôi lên cơn đồng bóng gì mà hành động như vậy nhưng dĩ nhiên, tôi đều đáp lại nước đôi, không rõ ý gì hết. Chỉ đặc biệt nhắc anh là đừng nói gì với Thanh Thanh. Lần này tôi muốn đi một mình. 

Tin nhắn từ: Anh hai.

Em thật sự nghĩ Thanh Thanh nó không đoán ra em đang ở đâu sao?

Trả lời:

Không. Em nghĩ Thanh Thanh đã đoán ra ngay từ đầu rồi. 

Tin nhắn từ: Anh hai.

Em đang trốn nó sao? Vậy thì chẳng phải vô ích à?



Trả lời:

Em không trốn, em chỉ đang chờ thôi.

Ngày thứ hai trôi qua, không cuộc gọi. Một tin nhắn từ đứa bạn cùng lớp hỏi về bài thuyết trình sắp tới.


Sáng thứ ba, nhận được một cuộc gọi từ anh Yunho.Tin nhắn từ anh Yoochun hỏi xem quá trình chạy trốn tình yêu của tôi tới đâu rồi.

Chiều ngày thứ ba, mẹ gọi hỏi xem sẽ về nhà vào buổi nào. Không có tin nhắn.

Tối ngày thứ ba, không cuộc gọi lẫn tin nhắn. 

Sáng ngày thứ tư, tôi dậy thật sớm, sắp xếp hành lí. Trong lòng không gợn chút ưu phiền, dù xem ra Thanh Thanh đã không hề quan tâm gì tới sự bỏ đi đột ngột của tôi.

Tôi đã từng đọc một cuốn truyện tranh. Trong đó có nói một câu “Tình cảm là không thể vội vã”. Người ta mất một phần năm giây cho một tiếng sét ái tình, nhưng có khi phải mất cả đời để có được người đó. Thậm chí có là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu vẫn cần không gian và thời gian cho nó phát triển.

Trên đời có được bao nhiêu Romeo và Juliet cơ chứ?

Thật ra tôi không hẳn là người cầu tiến, nhưng dĩ nhiên, cũng có nhiều tham vọng của tuổi trẻ. Tình yêu chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu của tôi nhưng đối với nó, tôi luôn nghiêm túc một trăm phần trăm. Vậy mà tôi vì một chuyện-chưa-bao-giờ-là-ưu-tiên-hàng-đầu suy nghĩ suốt mấy ngày qua, xem ra cũng đã là hết sức rồi.

Ông bà ngoại tiễn tôi ra đến cửa, hai người cũng đã lớn tuổi, đường xá ở đây thì toàn cát sỏi, tốt nhất là nên để họ được yên ổn trong nhà, hơn là cùng tôi đi nắng mệt thân. Tôi ôm hai người, nói cảm ơn và hứa rằng hè sau sẽ lại về thăm. 

Quay lưng nhìn con đường phía trước mà tôi sắp đi, bỗng nhiên thấy nó dài vô cùng. Có thể bây giờ chưa phải là lúc để tôi yêu một ai đó, hoặc rằng vào lúc này, tình yêu vẫn chưa vượt qua được cái ranh giới mỏng manh của nó để đến với tôi.

Nhiều lúc chính tôi còn nghi ngờ sự nhạy cảm của bản thân mình. Thứ đó cô bạn tôi luôn có thừa, nhưng tôi thì chịu. Thanh Thanh gọi nó là giác quan thứ sáu, còn tôi cơ bản là không quan tâm. Thằng con trai nào lại đi quan tâm đến việc nhạy cảm như thế nào cơ chứ? Nhưng vì vậy mà nhiều lúc tôi để lỡ mất những điều tốt đẹp xung quanh mình. 

Có lẽ vì tôi như vậy mà Thanh Thanh nói rằng thật may mắn, tôi có tài quan sát và sự tinh tế bù vào. Nếu không có thứ đó, Changmin tôi sẽ trở thành một phiên bản Jung Yunho thứ hai, nhưng cù lần và khô khốc hơn gấp bội. Ít nhất thì anh hai tôi còn có sự chân thành và mạnh mẽ. Còn tôi thì như người đứng đầu phe phản diện, không bao giờ ra mặt làm người tốt được – cô bạn ví tôi như thế đấy. 

Càng nghĩ tự nhiên tôi lại càng thấy tâm trí mình rối bời. Xem ra mình thật sự bị chính những điều mình không bao giờ màng tới quấy nhiễu.

“Changmin, đi sai đường rồi kìa!” 

Xém xíu là tôi bị cái giọng đó làm cho té đập đầu xuống đất. Đến khi bình tĩnh lại, đã thấy Thanh Thanh mặc một chiếc áo thun trắng, quần jean, đừng chờ trước ngõ. 

Thật đúng như tôi nghĩ, Thanh Thanh sẽ không bao giờ thay đổi cả. Thậm chí cho dù tôi có thay đổi thì với cô, tôi vẫn luôn như vậy. Nếu có lạc nhau trong biển người, vẫn có thể dễ dàng tìm ra.

Và tôi biết, Thanh Thanh không thay đổi, tôi cũng sẽ không bao giờ thay đổi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận