Đi làm như bình thường, cũng may Viên Mộ Tây đã đi công tác, vốn dĩ cô còn định mấy hôm nay mới gửi đơn, bây giờ có thời cơ tốt như thế, làm sao cô không nắm bắt được?
Nói với Vương Khải cả buổi sáng về việc thôi việc, đúng là chiến đấu vật vã, cuối cùng cô dứt khoát bảo: Nếu không phê duyệt đơn của cô, cô lập tức đi ngay, sau này cũng đừng qua lại, không cần làm bạn nữa.
Tuy rất sợ ký tên rồi Viên Mộ Tây quay về sẽ giết ngay, nhưng cô gái trước mặt càng khủng bố hơn, Vương Khải sau khi do dự suy nghĩ, cuối cùng vẫn ký tên lên đơn thôi việc của cô.
Mặc Tô cảm ơn rồi quay lưng định bỏ đi...
"Thực sự là không thể hồi chuyển được à?" Sau lưng vẳng tới tiếng người bạn cũ.
Mặc Tô quay lại, để lộ nụ cười: "Cậu có từng nghe một câu nói của Kỉ Mễ chưa?"
"Gì cơ?"
"Em thích anh, rất lâu rồi. Đợi anh, cũng rất lâu rồi. Bây giờ em phải ra đi, còn lâu hơn cả rất lâu rất lâu nữa." Cô nói, "Mình và anh ta không còn cơ hội nữa."
Lúc quay về văn phòng, Mặc Tô tưởng mình sẽ đau buồn, thực tế thì cô lại thấy thoải mái chưa từng có. Không lập tức rời khỏi công ty ngay mà đợi mọi người cùng tan sở, cô mới về muộn hơn những đồng nghiệp khác như thường ngày vẫn thế.
Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứ có thể mang đi trong văn phòng không nhiều, đa phần đều là đồ có liên quan đến Viên Mộ Tây, như cặp ly mà họ từng chọn ở trung tâm thương mại, còn có khung ảnh đôi, rất nhiều thứ đều có đôi có cặp, bây giờ mất đi một nửa cũng không cần phải mang đi làm gì.
Cô dọn dẹp rất chậm, cứ như trong mơ, công ty mà cô và Viên Mộ Tây cùng Vương Khải đã lao tâm khổ tứ, chỉ vì một mối tình mà bị cô từ bỏ.
Lẽ nào lúc nào phụ nữ cũng không làm nổi chuyện lớn, lúc nào cũng dễ dàng bị tình cảm ảnh hưởng, nếu cô kiên trì hơn, máu lạnh hơn, như một nữ cường nhân, thì sẽ không chọn con đường bỏ đi, cho dù là bây giờ tìm một công việc mới, dù tốt đến mấy cũng không thể nào được đãi ngộ như ở đây.
Cuối cùng đã thu dọn xong những thứ cần thu dọn, cô đứng lên, tay ôm một cái thùng hình vuông không to lắm, nhìn khắp văn phòng một lượt, rồi nhìn sang văn phòng không sáng đèn thông qua khung cửa sổ liên thông kia.
"Tạm biệt, Mộ Tây." Cô thầm nhủ trong lòng, sau đó quay lưng rời đi.
Cô làm được rồi, hoàn toàn không yếu đuối như mình tưởng tượng, có lẽ là trong tiềm thức, cô đã sớm đoán được có ngày này.
Một người nếu quá sợ hãi điều gì thì rồi sẽ đánh mất điều đó.
Ra khỏi công ty, không khí bên ngoài trong sạch bất ngờ. Mặc Tô đang chuẩn bị gọi xe thì bên tai vẳng đến hai tiếng còi xe, cô vô thức quay lại, nhìn thấy chiếc Benz bốn số 6 ngừng trước mặt.
Cửa xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc hiện ra: "Chủ tịch Hà?"
Hà Niệm Sâm gật đầu, nói hai chữ đơn giản: "Lên xe." Cửa kính lại bình thản nâng lên.
Quả nhiên là tác phong của lãnh đạo, ngay cả hai chữ đơn giản cũng khiến người ta có cảm giác là phải nghe mệnh lệnh đó. Mặc Tô lúc ngồi lên xe, trong đầu cô chính là hiển hiện cảm giác này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...