Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Biết rõ là nên che giấu sự thật, nhưng nhìn thấy vẻ chờ đợi trên gương mặt cô ta, trong lòng Mặc Tô như bị thứ gì đánh mạnh một cú, im lặng một lúc lâu sau mới định lên tiếng thì Tiểu Vương ngồi cạnh lập tức giải thích: "Cô Trần à, vụ kiện này chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết khả năng để theo đến cùng, nên cô đừng lo lắng quá nhé?" Những việc khác cũng không cần nghĩ nhiều."
Cô Trần nhìn cô bé một cái, rồi nhìn Mặc Tô, cuối cùng gật đầu không nói gì.
Có lẽ cô ta cũng cảm nhận được điều gì chăng?
Dù sao trong vụ này, người ta chịu giúp đỡ còn không thu phí một đồng xu nào, cô ta còn có thể yêu cầu cái gì?
Tiểu Vương vẫn đang nhiệt tình an ủi đương sự, nhưng Mặc Tô đã không còn chút tâm trạng nào để ở lại.
Cô thực sự không dám tưởng tượng rằng nếu cô thua vụ kiện này, người phụ nữ đáng thương kia và con trai cô ta sẽ có vận mệnh thế nào.
Dường như cô lại trở về thời kỳ đầu khi mới bắt đầu làm việc, lúc nào cũng mang sự ngây thơ hồi đại học, muốn gắng sức làm mọi việc thật hoàn hảo, khi gặp chuyện bất công trong xã hội, tưởng rằng chỉ cần bản thân cố gắng thì sẽ có thể giúp được những người tội nghiệp.
Có lẽ là cô quá ngây thơ, chuyện muốn làm mà hậu quả là lúc nào cũng trái ngược.
Lúc đó Viên Mộ Tây thường xoa đầu cô, an ủi: "Ngốc à, trên thế gian này người tội nghiệp quá nhiều, em có thể giúp hết được không?"
Nhắm mắt lại, cô hít thật sâu để trái tim tạm bình tĩnh lại. Cô tự nhủ dù kết quả thế nào, chỉ cần không tuyên bố thì cô vẫn còn cơ hội.
Lúc quay lưng đi về văn phòng, trùng hợp đụng phải Viên Mộ Tây vừa mới tới, anh ta đang nghe điện thoại, giọng vẫn trầm ấm rất hay.
Khi anh ta nhìn thấy Mặc Tô, vẻ mặt không tỏ ra khác lạ, vẫn gật đầu mỉm cười như với các đồng nghiệp khác, thế nhưng Mặc Tô đã quay mặt đi, thái độ như đối xử với người lạ.
Xin lỗi, cô thực sự không thể bình thản như anh ta được.
Đúng lúc cô mới đặt chân vào văn phòng, tiếp tân đã vào báo cô: "Chị Tô, ngoài kia có người tìm chị!"
Mặc Tô ngẩng lên nhìn cô ta vẻ nghi hoặc.
"Em hỏi anh ta có hẹn trước không, anh ta nói không, nhưng anh ta có chứng minh thân phận của công ty ANI."
Lẽ nào là Hà Niệm Sâm.
Suy nghĩ đó thoáng lướt qua đầu Mặc Tô, cô nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài.
Tiếp tân ngớ người rồi vội theo sau, đúng lúc gặp Tiểu Vương đang đi lại, thấy Mặc Tô ra ngoài như gió cuốn, cô bé vội kéo tiếp tân lại hỏi: "Sao vậy? Chị Tô đi đâu thế?"
"Ngoài kia có người bên công ty ANI tìm chị Tô!" Tiếp tân kề tai cô bé nói vẻ bí hiểm: "Hơn nữa còn vô cùng đẹp trai!"
"..."
"Nghe nói vụ án mới của các cô, tổng giám đốc ANI là nhân chứng hả? Năng lực làm việc của Chị Tô cừ thật, ngay cả Hà thiếu tiếng tăm lẫy lừng cũng có thể gọi tới giúp đỡ. Biết sớm thì hôm đó tôi cũng đi theo rồi, Hà thiếu luôn là thần tượng trong nghề của tôi đó!"
Tiếp tân chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, luôn tràn đầy sự tò mò với mọi việc, đặc biệt là trai đẹp.
Tiểu Vương mặc kệ cô ta, đi ra ngoài. Nếu thực sự là Hà Niệm Sâm chịu làm chứng thì tốt quá rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...