“Người tiếp theo, Kim Vi Phượng”
Người chủ trì vừa dứt lời, một bóng trắng thướt tha bước vào.
“Xin chào, tôi là Kim Vi Phượng.”
Thử vai từ sáng tới giờ, không có người nào hợp ý, hai vị giám khảo cũng có chút chán nản. Bây giờ gặp một thiếu nữ có bề ngoài tương xứng, cũng có chút hi vọng, không biết là khả năng diễn như thế nào?
Nghĩ như vậy, hai người đến rồi hưng trí.
“Diễn một đoạn đi.”
Kim Vi Phượng gặp bản thân hấp dẫn giám khảo, trong lòng đắc ý cực. Cô vốn tự tin, vai diễn Ly Ly nhất định sẽ là của mình, bây giờ càng khẳng định.
Nghe lời giám khảo, Kim Vi Phượng thu liễn tâm thần, nghiêm túc thể hiện. Cảnh cô chọn là lúc Ly Ly nghe bảo tiêu thông báo, nữ phụ Băng Tâm cho người vu oan ba mẹ nữ chính Quỳnh, cũng chính là bạn thân của Ly Ly.
Kim Vi Phượng ngồi trên sopha, bình tĩnh nhìn sang bên trái. Mặc dù bây giờ là không khí, nhưng ở đây, mọi người đều hiểu được, đó là vị trí của bảo tiêu đang thông báo tin tức cho Ly Ly. Chỉ thấy Kim Vi Phượng vốn đang cười tủm tỉm, bỗng chốc nghiêm mặt, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm, lạnh lẽo. Không còn là cô gái ngây thơ lúc đầu, lúc này Ly Ly thực sự là con gái của trùm hắc đạo, máu lạnh, tàn khốc. Không ai còn để ý đến vẻ ngoài non nớt của cô, tất cả đều bị khí thế của cô chèn ép.
“Băng Tâm...”
Ngắn ngủi vài giây bên trong, vẻ mặt và khí thế của Kim Vi Phượng hoàn toàn thay đổi đều bị mọi người nhìn vào trong mắt.
Hai vị giám khảo trao đổi một chút ánh mắt, là một tốt nhân tuyển. Mặc dù kĩ thuật diễn còn hơi non, nhưng chọn vào vai phụ cũng được. Trong lòng âm thầm lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể diện, bên ngoài còn một nửa đâu, không vội quyết định.
Kim Vi Phượng vừa ra ngoài liền tới lượt Lưu Ngân Mai. Lúc trước Lưu Ngân Mai cũng định chọn diễn đoạn vừa rồi, nhưng có người phía trước, lại có khí chất tương tự mình, Lưu Ngân Mai đành từ bỏ, dù đó là đoạn ấn tượng nhất, khắc sâu tính cách của Ly Ly. Không phải cô sợ bản thân không bằng Kim Vi Phượng, mà là hai người giống nhau chọn đoạn diễn giống nhau... thật chán ghét.
Không thể biểu diễn cả hai tính cách của Ly Ly, vậy cô chỉ biểu hiện một phía. Về ngoại hình, cô đã có gương mặt trẻ con đáng yêu, tính cách thiện lương, ngây thơ cũng rất tốt thể hiện. Như thế, chỉ còn mặt trái của Ly Ly.
Lưu Ngân Mai nhìn vẻ thê thảm của người kia, có chút đau lòng, thất vọng, cuối cùng là thật sâu chán ghét. Nhớ tới những ngày mới quen, Băng Tâm đối cô chăm sóc, lúc đó, cô thật sự xem Băng Tâm như chị gái mà yêu thương. Hoá ra, tất cả chỉ là diễn trò. Băng Tâm không những lừa dối cô, còn hãm hại bạn thân của cô.
“Băng Tâm, đây là quả báo cô nên nhận.”
Bỏ lại những lời này, Lưu Ngân Mai bước nhanh rời khỏi căn phòng.
Đợi mãi không thấy, khi gặp liền có hai người, hai vị giám khảo trong lòng nói thầm, nhưng vẻ mặt cũng là vui vẻ. Lại thêm một nhân tuyển, chẳng lẽ người giỏi đều ở phía sau. Như vậy, bọn họ phải thật tốt lựa chọn một phen.
Nghĩ vậy, hai vị giám khảo càng lên tinh thần, muốn tinh mắt nhìn ra người tốt nhất.
Đỗ Nam Phong nhìn hai người biểu diễn, trong lòng nói thầm: Bây giờ, người mới đều như vậy tài năng hay sao? Không kể Duy Ảnh là được chân truyền từ nhỏ, nhưng hai người kia là hoàn toàn mới đâu, nhìn trẻ như vậy, đã trưởng thành sao? Không thể nói, gương mặt trẻ con rất có lừa gạt tính, nhưng thực tế, Đỗ Nam Phong, ngươi chân tướng. Lưu Ngân Mai hai ngày trước mới vừa qua sinh nhật tuổi 18, còn Kim Vi Phượng năm nay mới 17 tuổi vẫn còn là học sinh trung học.
“Em thấy sao?”
“Khí thế chưa đủ.”
Là người cầm quyền trong giới hắc đạo, xác định Ly Ly phải đủ khả năng chấn nhiếp người khác. Một lãnh đạo giỏi, không chỉ có trí tuệ, vũ lực, hơn cả là có thể làm cho cấp dưới tin phục, dù một ánh mắt, cũng làm họ ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng Kim Vi Phượng, Lưu Ngân Mai vừa rồi, không đạt tới trình độ đó. Nhìn qua thì không sai, nhưng nếu ngươi không sống trong hoàn cảnh đó, hay không có kinh nghiệm thì rất khó thể hiện ra.
Đó cũng là nguyên nhân khó chọn Ly Ly, người kinh nghiệm thì không cần vai nhỏ này, người mới thì không đủ khả năng.
“Dù sao là người mới thôi, cũng không thể yêu cầu quá cao.”
Thực ra, Đỗ Nam Phong cũng phát hiện điều này, có lẽ cả hai vị giám khảo cũng hiểu, nhưng mọi người đều nhắm mắt bỏ qua. Không nói đây là phim ca nhạc, Ly Ly lại là vai phụ, diễn kĩ cũng không cần cao nhất, người mới có khả năng như Kim Vi Phượng, Lưu Ngân Mai đã rất khó được.
Tiếp theo hai người cũng không còn ai thể hiện tốt hơn. Không phải là vẻ ngoài không hợp thì là kĩ thuật không tốt, hai vị giám khảo cũng không còn hưng phấn như trước. Thật may, bọn họ đã có hai lựa chọn, xem xong người cuối cùng này, họ nên về nghỉ ngơi thôi.
Khi Kiều Duy Ảnh bước lên sân khấu, hội trường có một giây tĩnh lặng. Trong ánh nắng vàng nhạt, thiếu nữ nhẹ nhàng tiến tới, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp, thật như thiên thần trong truyền thuyết.
Mặc dù đã xem nhiều lần, Đỗ Nam Phong vẫn kinh ngạc tạo hình của Duy Ảnh. Không giống với lúc nhỏ đáng yêu, khác với bình thường ngọt ngào, trên sân khấu Duy Ảnh vẫn luôn luôn là "thiên sứ giáng trần". Có lẽ, trời sinh Duy Ảnh thực sự thích hợp làm minh tinh.
“Em là Kiều Duy Ảnh?”
Đạo diễn Tiền phục hồi tinh thần, hỏi. Chính là người Đỗ Nam Phong thêm vào sao? Như vậy, hãy để hắn xem người như thế nào xứng đáng để Đỗ Nam Phong mở cửa sau.
“Đúng vậy.” Kiều Duy Ảnh cười gật đầu.
“Bắt đầu đi.”
Nghe vậy, Kiều Duy Ảnh bước tới góc sân khấu.
“Quỳnh, cậu ở đây hả?”
Nhìn cô gái yên lặng ngồi trên ghế đá, Kiều Duy Ảnh thở phào nhẹ nhõm. Cô còn lo sợ Quỳnh không chịu nổi đả kích mà luẩn quẩn trong lòng, thật may là vẫn kịp.
Duy Ảnh ngồi vào bên cạnh Quỳnh, nắm lấy tay cô.
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Biết đó là lời an ủi, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành và nụ cười ngọt ngào của cô, Quỳnh vững tin hơn rất nhiều. Đúng vậy, cô còn một người bạn tốt, không phải là mất hết tất cả.
Kiều Duy Ảnh tươi cười đầy mặt nhìn bạn thân, nhưng ở nơi Quỳnh không nhìn thấy, đôi mắt cô chợt lóe một tia sắc lạnh. Cô sẽ khiến bọn họ hối hận về việc làm hôm nay.
Đỗ Nam Phong nhìn Duy Ảnh bước xuống, giơ lên một ngón tay cái. Rất tuyệt, không hổ là Duy Ảnh.
Kiều Duy Ảnh nhận sự khen ngợi của hắn, cao ngạo giơ lên chiếc cằm. Hừ, biết sự lợi hại của cô đi.
“Trở về thôi, buổi chiều sẽ có kết quả.”
Đỗ Nam Phong bất đắc dĩ lắc đầu. "Khổng tước xòe đuôi". Biết cô giỏi, nhưng kết quả còn chưa ra đâu, đắc ý như vậy thật sự được không? Nếu lúc đó kết quả không như ý, vậy cô... Không đúng, lúc đó nguy hiểm chẳng phải là hắn... Không. Hắn nên tin tưởng Duy Ảnh, ha ha, Duy Ảnh giỏi nhất.
Kiều Duy Ảnh nhìn mặt hắn liên tục biến đổi, bĩu môi hừ một tiếng. Chờ xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...