Hôm nay quay về quy luật cũ, dậy muộn. Thực sự không cách nào chữa được tật ngủ nướng của Minako, chắc có lẽ cô cần thêm nhiều biện pháp mạnh mới có khả năng thay đổi một chút.
Chỉ có điều khác với mọi ngày, lòng cô cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến trường lớp. Trước đây thì buồn chán do lười biếng như bao người, nhưng bây giờ rõ ràng có người cô không muốn gặp, nên cảm giác mệt mỏi này lại khác.
Lần đầu tiên cô thực sự thầm nghĩ, không hiểu sao mình lại là công chúa Sao Kim – đại diện cho tình yêu nữa, trong khi cô ngay cả một chút kinh nghiệm cũng chẳng có. Nhớ ngày trước cũng từng để ý một anh bạn cùng khóa, lại hóa ra anh ta là yêu ma hóa thân.
Thôi rồi, số kiếp này định mệnh là cô phải ngồi đó nhìn ngắm nhân duyên của người khác. Cô bước đến gần chiếc gương, trông bản thân không hề tệ.
Vóc dáng bất quá có không đủ cao, nhưng vẫn là có thước có tấc. Tuy hơi gầy nên không săn nhắc như những cô người mẫu, nhưng nhìn kĩ cũng thấy có đủ ba vòng mà. Mặt mũi thì, tuy nhìn hơi ngô nghê một chút, nhưng cũng đâu đến nỗi nào, nhờ có mái tóc dài nữ tính nên trông cô bớt cái vẻ thô lỗ, thiếu duyên dáng đi một chút.
Nhẹ nhàng cài chiếc nơ đỏ, cô nhớ lại lý do mình cài nó vì cậu bạn cùng khóa ấy từng nói thích mẫu con gái cài nơ bướm, nhìn nữ tính mà lại rất nổi bật. Dù sau đó thất tình cậu ta, nhưng cô cũng theo thói quen đem nơ cài lên tóc, dần dà trở thành nét đặc trưng riêng biệt.
“Minako, thật khéo vừa tròn ba mươi ngày em đi trễ. Số còn lại là vừa kịp lúc.Trong khi chúng ta chỉ vừa nhập học hai tháng.” – Kunzite một tay nhấc cặp kính, một tay lật sổ sinh hoạt của lớp, tướng mạo nghiêm túc hệt như đã là giáo viên nhiều năm kinh nghiệm.
Xui thật, mãi nghĩ linh tinh lúc ở nhà, cô không ngờ mình lại tiếp tục trễ. Lại còn phải đối diện một cách đầy xấu hổ với người cô không muốn gặp nhất. “Xin lỗi Aoki-sensei, lần sau nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Kunzite ngước mắt nhìn lên, thiếu nữ trước mặt anh ngày hôm trước như con hổ cái, hôm nay lại trông như mèo nhỏ vô hại, rụt rè cuối đầu không nhìn anh. Có lẽ hôm qua anh nói lời hơi quá, nhưng không nghĩ cô sẽ để bụng. “Và nếu còn lần sau, em nhất định sẽ bị đình chỉ học, điều này sẽ ảnh hưởng kết quả cuối năm của em đấy.” – Kunzite hù dọa, mặc dù anh cũng thực không nỡ đình chỉ cô.
Tức giận trong lòng, nhưng anh ta nói chẳng sai chút nào. Xem như đây là cơ hội để mình rèn giũa lại cá tính sinh hoạt bất thường này. Vả lại, anh ta là chủ nhiệm. Đã muốn né tránh không gặp, cách tốt nhất chính là không tạo thêm rắc rối.
Cô cúi đầu nhận tờ giấy cảnh báo của nhà trường, thở dài bước ra khỏi phòng giáo viên. Anh ta thực sự đúng là xem như không quen cô, cách ăn nói lạnh lùng nhạt nhẽo, tuy ngày hôm qua vẫn cách nói ấy, nhưng thái độ đúng là khác hơn. Mà cô cũng không thể diễn tả là khác chỗ nào.
Ở Nhật Bản, tháng tư là bắt đầu nhập học năm học mới. Bây giờ là tháng sáu, thời tiết đã vào hạ, nóng bức khó chịu, trong lòng người cũng dễ nảy sinh bực dọc hơn. Còn hơn tháng nữa cô sẽ bước vào kì nghỉ hè, nhớ năm ngoái cô phải trải qua mùa hè ở lớp phụ đạo, năm nay thực sự không để tệ thêm nữa, nếu không cô cũng không biết kí ức thời trung học của mình sẽ còn lại những gì.
Áp lực, áp lực quá đi thôi. Tại sao mới mười bảy tuổi mà đầu óc lại phải căng thẳng lo cho chuyện tương lai như người già thế này! Tất cả cũng chỉ tại tên đó. Lý do lớn nhất là không thể để kì hè trôi qua cùng tên đó được. Vì phụ đạo là phải học cùng chủ nhiệm!
Kì lạ là sao cô lại ghét hắn thế? Kiếp trước rõ ràng cô rất yêu anh, một mực bị anh xem như không hiểu vẫn cố gắng bên cạnh anh. Đáng lẽ kiếp này tình cảm phải đong đầy, sao nhìn đâu cũng ra thái độ chán ghét? Có những chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu, ngày xưa cô đã vất vả thế nào mới chiếm được tình cảm của hắn.
Trước đây là do cô động tâm trước. Nhưng lỗi là do hắn. Ai bảo lại đứng dưới gốc cây, một mình lặng lẽ thổi tiêu khiến cô nhìn thôi cũng thấy mê mẩn. Trước là mê tiếng tiêu, sau là quyến luyến người cầm cây tiêu ấy.
Mà hắn thì chẳng nhìn cô lấy một cái. Với hắn, trách nhiệm là điều gì đó rất thiêng liêng, thậm chí là lẽ sống đời hắn. Hắn từ nhỏ sinh trưởng nhà võ, được luyện kiếm thuật để trở thành kiếm sĩ của hoàng gia. Tư chất thông minh, học nhanh hiểu rộng, nhưng hắn không phải là người cầu tiến tham hư vinh. Chỉ lặng lẽ làm một cận vệ của Hoàng tử, không cầu chút tư lợi cho riêng mình.
Vì lẽ đó, tình cảm của cô không cần thổ lộ đã biết ngay không có kết quả. Hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến cô. Suốt ngày cứ đi cùng những tên cận vệ khác, mà nhất là cái tên hơi ẻo lả, có mái tóc dài buộc sau đuôi, tên là Zoisite thì phải. Lúc đầu cô còn nghĩ chắc họ có gian tình.
Sau này đến khi nhìn rõ Zoisite có tình cảm với Ami thông minh học rộng lại nghiêm nghị, mới thôi cái suy nghĩ kì quặc ấy. Nhưng lòng cô vẫn khắc khoải không yên, chẳng lẽ hắn ta thực sự không có cảm giác với “tình yêu” sao?
Còn cô thì, trong ngoài đều lộ ra rành rành. Người khờ cũng nhìn ra cô có cảm giác với tên này – Kunzite. Dù hắn không tiếc lời chê bai cô ồn ào, chê cô đanh đá, bảo cô thiếu nữ tính nhu mì, cô vẫn dành cho hắn ánh mắt dịu dàng và mềm mỏng. Hẳn đó là ánh mắt của thiếu nữ lúc đang yêu.
Mà người đầu tiên nhìn ra điều này chính là Makoto. Makoto nhìn có vẻ cao ráo như nam giới, lại có giọng nói to mạnh mẽ, nhưng ít ai nhìn ra cô lại là người nữ tính nhất cả bọn.
Cô giỏi tất cả những việc của nữ giới: may vá, làm điểm tâm, trang trí các vật nhỏ dễ thương… Chính cách sống tình cảm và dịu dàng ấy làm cô mau nhận ra tình cảm Minako dành cho Kunzite, lại càng nhìn rõ Kunzite không phải không để ý đến Minako, nhưng tình cảm đó không đủ để gọi là tình yêu.
Makoto không biết làm sao đối với tình cảnh này, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ cô bạn, nếu tình cảm đã đến, ắt là chuyện nên đến, đã là cảm xúc thì khó cưỡng cầu. Huống chi Kunzite thực sự là gỗ đá hiếm có, không phải dễ tìm người thiếu nhạy cảm như vậy. Mỗi lần nhớ đến, Minako đều bực mình cá tính anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...