Tổ mẫu, người thoải mái a?" - Giang Thu Ảnh chậm rãi bấm lần lượt các huyệt thận du, can du, hoàn khiêu, thừa phù, phong thị, ủy trung. Lực đạo nhàng, động tác thành thục.
Đây đã là ngày thứ năm, nàng vừa hết canh tư đã chạy qua đại viện, là người đầu tiên thỉnh an Giang lão phu nhân, rồi tranh thủ bấm huyệt cho bà. Giang lão phu nhân lúc đầu còn e dè, song vì nàng hồ ngôn loạn ngữ một hồi thần thần quỷ quỷ khiến bà hồ đồ, không dám thẳng thừng từ chối. Sau một hồi lại cảm nhận được đau đớn sau lưng nhạt đi rõ rệt, bà hết sức vừa lòng, thái độ đối với nàng vì thế cũng chuyển biến không ít.
"Ân ân... thoải mái..." - Bà nhắm mắt hưởng thụ. "Tứ nha đầu, tay nghề của con thực khá."
"Nào có. Tất cả là nhờ thủ pháp của thần nhân, con chỉ học được chút da lông mà thôi." - Giang Thu Ảnh cười tít, ngoài mặt khiêm tốn nhưng trong bụng thầm đắc ý không thôi.
Đùa sao, nhớ năm đó nàng phải tốn sức chín trâu hai hổ mới học được phương pháp này của Vương lão nhà bên. Vương lão là ai a? Chính là giáo sư đầu ngành về xương khớp đó. Cả đời ông nghiên cứu bệnh thoát vị, đọc qua vô số tài liệu, kinh qua không biết bao nhiêu thực nghiệm, mới đúc rút được phương pháp này. Hồi ấy, ti vi báo đài còn ca ngợi đó là "công trình nghiên cứu của tiên nhân" nha.
Thẩm ma ma bên cạnh Giang lão phu nhân cũng cười :
"Đúng a. Nhờ phúc của lão phu nhân mà tứ tiểu thư gặp được kỳ duyên, lão nô cũng được dính chút quang đây."
Thẩm ma ma là thân nô tài quen việc nặng nhọc, tuổi tác đã cao, đương nhiên đau nhức không ít. Tứ tiểu thư nhiều ngày trước được Diêm đại lão gia truyền thụ cho thủ pháp kỳ diệu, lại không keo kiệt chút nào dạy lại cho con dâu bà, khiến bà mỗi tối được hưởng thụ không ít. Cũng vì thế mà bà nhìn tứ tiểu thư càng ngày càng thuận mắt, cảm thấy nàng là người tốt nhất Giang gia thế hệ này.
"Thẩm ma ma đừng khách sáo. Ngài là tâm phúc của tổ mẫu, Ảnh nhi tự nhiên kính trọng vạn phần, một chút thủ pháp này không tính là gì."
"Tứ nha đầu càng ngày càng hiểu chuyện. Đến đến, lại bóp cho ta thêm một lần." Giang lão phu nhân khẽ cười. "Còn cái câu chuyện kỳ kỳ quái quái hôm qua, lão bà bà ta cũng hồi hộp muốn nghe tiếp đó."
"A? Là chuyện đó sao?" - Giang Thu Ảnh cười cười, tay vẫn thành thục bấm vào huyệt túc tam lý. "Lại nói đến Tôn Ngộ Không sau khi bị Đường Tăng hiểu lầm, đuổi về Hoa Quả Sơn..."
Khi Giang Như Ngọc đến nơi, thấy trước mắt là khung cảnh bà bà cùng cháu gái nói cười thập phần hòa hợp. Nàng nhíu mày. Dã tiểu thư Giang Thu Ảnh từ khi nào lại biết nhẹ nhàng như vậy? Từ khi nào biết nịnh bà bà?"
Nàng bước vào, cúi người hàng lễ : "Tôn nữ đến thỉnh an tổ mẫu."
Nghe được thanh âm thánh thót êm tai đến cực điểm, Giang Thu Ảnh ngưng cười, quay đầu lại. Vừa nhìn, nàng cơ hồ khẳng định, nữ chủ đã thượng đài.
Thiếu nữ đang uyển chuyển đi vào chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi nhưng đã có phong phạm của tuyệt thế mỹ nhân. Nàng ta mặc váy tím, khoác bên ngoài là áo lụa trắng, đơn giản mà mỹ lệ.
Giang lão phu nhân thu hồi lại gương mặt tươi cười, ngay lập tức đã nói giọng nghiêm trang :
"Là Như Ngọc? Bệnh tình của ngươi? Ta nghe đại phu nói ngươi nhiễm phong hàn thực nặng. Đã khỏi hẳn sao?"
"Ngọc nhi đã khiến tổ mẫu lo lắng rồi. Ngọc nhi thân mình tốt lắm." Giang Như Ngọc khẽ cười.
"Ừm, được thế ta cũng bớt lo." Giang lão phu nhân không nóng không lạnh.
Giang Thu Ảnh bên cạnh khẽ nhíu mày. Xem ra vị nữ chủ này cũng không được lòng bà bà nha.
Nàng trong đầu đang vẽ lên cảnh tượng tuyệt sắc nữ chủ lại bị một nữ phụ điêu ngoa cùng một nữ phụ thâm trầm cả hai trong tối ngoài sáng chèn ép, lại thêm bà bà khắc nghiệt. Hảo khổ cực nha! Kế tiếp là những tình huống cẩu huyết lấy đi thương xót của tập đoàn soái ca...
Trong lúc Giang Thu Ảnh còn đang mơ mơ màng màng, những người khác đã lần lượt tới thỉnh an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...