Hồi tổ mẫu, là chuyện lâu thuyền bị đắm mấy ngày trước." - Ta nói thật chậm, đảo mi vòng quanh, cố thu hết phản ứng của chúng nhân vào mắt. "Lâu thuyền Giang gia ta nổi danh vững chắc, đâu thể nói vỡ liền vỡ, kêu chìm là chìm. Trong này có nguyên do."
Giang lão phu nhân nhíu mày. Ta tin tưởng điều đơn giản này bà ta đã biết, nhưng chắc hẳn bà không ngờ ta lại nói như vậy
Giang Băng Thanh tay cầm ly trà run rẩy kịch liệt.
Thiếu nữ áo hồng mặt mày hoảng hốt.
Một thiếu nữ áo xanh không có biểu hiện khác thường, nhưng đôi mắt tỏ rõ sự nghi hoặc.
Một thiếu nữ khác há to miệng ngạc nhiên.
Hai nữ hài còn nhỏ vẻ mặt giống nhau, đều là mờ mịt.
Giang lão phu nhân hiển nhiên nhận ra không khí bất thường, vội cao giọng : "Hồ nháo. Ngươi đây là đang nói cái gì?"
Ta cố diễn ra một bộ mặt ngây thơ nhất có thể :
"Hồi tổ mẫu, con nói sự thực a. Ai cũng biết, tất cả lâu thuyền của Giang gia đều do Đoan Mộc gia làm ra. Đoan Mộc gia là đế quốc đệ nhất thế gia về chế tạo thuyền, nào có loại hàng phế phẩm. Thuyền của họ còn có thể ra khơi, sao bỗng dưng lại chìm trên sông lặng? Việc có người động tay động chân, là chính Diêm Vương lão nhân gia tiết lộ cho Ảnh nhi. "
Ta trong lòng hồi hộp vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên. Khi nãy trên đường tới đây, ta đã để ý thấy một gian Phật đường rất rộng, bên trong quét tước sạch sẽ, hương khói bảng lảng. Ta đánh cuộc, Giang lão phu nhân là người tin quỷ thần.
Quả nhiên, bà giật mình, gương mặt không giấu được sự khiếp sợ : "Ngươi... ngươi... ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?"
"Tổ mẫu minh xét, Ảnh nhi sao dám bịa đặt chuyện như vậy. Ảnh nhi lần này rơi xuống nước, thực sự đã đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan, gặp được Diêm Vương lão nhân gia. Ngài (Diêm Vương) nói, những năm gần đây tổ mẫu làm nhiều việc thiện, Ngài đều thấy cả. Nay con bị hại, đúng ra đã không quay lại được dương thế. Thế nhưng Ngài lại nói, mệnh cách của con gắn liền với tổ mẫu, con ra đi rồi người sẽ..."
"Nói xằng nói bậy." - Giang lão phu nhân quát lên.
Ta trong lòng căng thẳng vô cùng, giọng nói đã có chút run rẩy : "Ảnh nhi không dám. Ảnh nhi cũng biết chuyện này thật khó tin. Diêm Vương lão nhân gia còn nói với con, tổ mẫu bị đau lưng rất nặng. Ngài còn truyền dạy cho con một phương pháp để người giảm bớt được đau đớn..."
Giang lão phu nhân đờ người ra. Bà có tật ở lưng đã nhiều năm, ngoại trừ Thẩm ma ma không còn người khác biết được. Thẩm ma ma theo bà từ nhỏ, là người thân tín vô cùng, khẳng định không thể tiết lộ với Giang Thu Ảnh. Chẳng lẽ nàng ta thật sự....?
Nhìn gương mặt thoạt trắng thoạt xanh của Giang lão phu nhân, ta biết mình may mắn đoán trúng rồi. Ta đương nhiên không được thần thánh báo mộng gì cả. Khi nãy đứng ở bên ngoài quan sát, thấy lão phu nhân dáng ngồi hơi gượng gạo cứng nhắc, ta trong đầu đã có chú ý. Sau đó tình cờ thấy bà ta khi cúi xuống mặt hơi nhăn lại, rất giống biểu hiện của mẹ ta ở hiện đại.
Mẹ ta bị thoát vị đĩa đệm.
Trước đây ba ba của ta làm nghề xây dựng, thường xuyên không có mặt ở nhà. Mẹ ta gánh vác rất nhiều thứ, lâu dần toàn bộ vùng thắt lưng, sườn đều thoái hóa. Ta thương mẹ, cố tình học cho được thủ pháp bấm huyệt đặc biệt của Vương lão nhà bên. Không ngờ bây giờ lại có thể dùng đến.
Lão phu nhân hơi đắn đo, rồi cũng ra lệnh cho tất cả những người khác ra về, chỉ còn mình ta ở lại. Ta đặc biệt chú ý đến Giang Băng Thanh. Nàng ta ngoài mặt tươi cười, nhưng móng tay lại bấu chặt vào thịt. Ta càng tin tưởng nhận định của mình, Giang Băng Thanh nhất định là một vai phụ phản diện, đề phòng nàng ta là một hành động khôn ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...