Giang Thu Ảnh đã từng đọc được ở đâu đó viết rằng : nhân loại có ba nỗi sợ hãi bản năng, hai trong số đó là bóng tối, và những điều chưa biết.
Đối mặt với thông đạo tối tăm không rõ điểm cuối, quả thực trong lòng nàng đang sợ hãi vô cùng. Tâm, không tự chủ luôn nhớ đến một bờ vai vững chãi lúc nào cũng chắn ở phía trước...
Đâu đó nơi ngực nhói lên... đau quá...
Có điều, cầu sống cũng là một loại bản năng, còn vô cùng mãnh liệt. Giang Thu Ảnh biết, bản thân nếu ngồi tại đây cũng không có cách nào. Hy vọng duy nhất, là đi theo thông đạo này.
Một tay nắm lại thật chặt để tự trấn an, tay kia men theo một bên vách tường, Giang Thu Ảnh từng bước từng bước nhỏ đi tới.
Có một điều may mắn mà nàng chưa biết, nhờ có hai mươi năm công lực trong người mà nàng miễn cưỡng có thể nhìn thấy một phần xung quanh. Bởi thông đạo này vốn được thiết kế cho giang hồ cao thủ, nhãn lực vượt xa thường nhân. Bằng không, chỉ với một viên dạ minh châu rất nhỏ lại đặt phía đầu thông đạo, nữ tử bình thường căn bản một chút cũng không nhìn được.
Thông đạo không dài, chỉ một lát, Giang Thu Ảnh đã gặp một cánh cổng bằng kim loại, có lẽ được chế tạo từ sắt.
Thiết môn cực độ lạnh lẽo, đưa tay lên còn cảm nhận được một lớp bụi dày. Hẳn là rất lâu không từng được mở ra.
Giang Thu Ảnh sờ soạng một hồi, cuối cùng phát hiện ra một lỗ khóa. Lỗ khóa khá to, dựa vào xúc giác truyền lại, dường như có đến tám cạnh, cấu trúc thập phần phức tạp.
Ô ô... tìm ra cửa lại không có khóa, bảo nàng phải làm như thế nào ?
Xong rồi ! Lần này thực sự xong rồi !
Giang Thu Ảnh trong đầu nghĩ đến một trăm lẻ một cách chết, không kìm chế được, rốt cục oa oa khóc lớn, phát tiết một hồi.
Lão thiên ! Ngươi con mẹ nó nhìn xuống mà xem, có kẻ nào xuyên qua mà khổ như ta không ?
Giang Thu Ảnh ngẩng mặt lên trời, hung hăng phạm thượng. Chết kiểu nào cũng là chết, không bằng cứ để thiên lôi bổ xuống, một nhát thống khoái, không biết chừng linh hồn còn được trở về. Còn hơn là phải chết đói, nàng sợ nhất là đói a...
Vừa khóc, vừa quát, trong lòng không quên đem tổ tiên Lăng gia bảy mươi hai đời ra ân cần hỏi thăm một lượt...
Di !
Phía trên... có phải hay không có cái gì ?
Quá tối, không thể nhìn rõ, Giang Thu Ảnh chỉ lờ mờ cảm giác được, phía trên đầu nàng, hơi chếch về bên phải, dường như có một vật gì đó.
Được thôi, ta trèo lên xem ! Dù sao kiếp trước, trèo cây hái trộm quả đối với nàng không phải cái gì ghê gớm.
Nha... lão thiên rốt cuộc chưa đến nỗi mất hết lương tâm ! Cả một đoạn tường đá nhẵn nhụi, đến chỗ này thế nhưng lại gồ ghề. Vách đá có vài điểm nhô ra, Giang Thu Ảnh cố gắng bám trụ, đu người lên.
Ây da... hảo đau đâu !
Tay vô ý quẹt qua mũi đá, xước một đường dài, máu tươi cứ thế nhỏ xuống. Giang Thu Ảnh bị đau đến hoảng, vội vàng nhảy xuống, ý định xé váy làm vải băng bó vết thương.
Không ngờ, vừa mới chạm đất, lại cảm nhận được dưới chân rung chuyển. Thông đạo tĩnh lặng vang lên những tiếng ầm ầm. Vách đá gồ ghề từ từ dịch chuyển, một vầng sáng chói lòa theo đó đột ngột xuất hiện.
Giang Thu Ảnh còn chưa kịp định thần, bản thân đã bị luồng sáng vừa xuất hiện hút vào. Tinh thần bị chấn kinh, cùng với cảm giác thân thể bị căng ra đau nhức, nàng không tự chủ được lâm vào hôn mê.
Trước khi ý thức mất đi, Giang Thu Ảnh mơ hồ nghe được một giọng nói.
"Chờ ngươi đã lâu, dị thế chi nữ !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...