Lăng Uyển Nhược ngồi dựa vào ghế, tự điều chỉnh một chút tấm đệm sau lưng cho thật thoải mái, lấy một miếng điểm tâm đưa lên miệng, cười cười nhìn về phía nhóm a hoàn.
"Tâm Nhi tỷ tỷ, ngươi thoáng nhìn nhìn a." Tiểu Bạch một bộ dạng nịnh nọt kéo Tâm Nhi ra chỗ tấm gương đồng.
"Hảo hảo, để ta... aaaa.. Tiểu Bạch, đây là cái gì?" Tâm Nhi sau khi thấy chính mình trong gương liền bật kêu lên.
"Ách... cái đó... hắc hắc, là lưu vân kế a..." - Tiểu Bạch con ngươi đảo quanh.
"Hết cách với ngươi!" Tâm Nhi thở ra, làu bàu. "Tiểu Bạch a, thực ta chưa từng thấy ai vụng về như ngươi. Lưu vân kế tối đơn giản ngươi cũng có thể làm cho rối mù như vậy..."
Lăng Uyển Nhược bật cười, a hoàn Thu Cúc ở bên cạnh cũng vội vàng che miệng.
Bốn tùy thân a hoàn của Lăng Uyển Nhược đều là nàng tự mình lựa chọn: Tiểu Bạch, Tâm Nhi, Xuân Lan, Thu Cúc. Ngoài Tâm Nhi ra, ba nha đầu còn lại đều là tân tuyển.
Theo lệ cũ, tân tuyển a hoàn khi vào phủ đều là do chủ tử ban tên. Lăng Uyển Nhược lớn lên tại dân chủ thời đại, cảm thấy trước nên hỏi qua ý kiến các nàng. Kết quả, hai cái a hoàn được sủng mà sợ, vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng hô không dám. Lăng Uyển Nhược thở dài, biết không thể tẩy não các nàng, liền ban cho hai cái tên Xuân Lan, Thu Cúc.
Duy chỉ có Tiểu Bạch hơi sững sờ, cũng cúi đầu tạ ơn, nhưng lại tỏ ý muốn được giữ lại danh xưng thân sinh phụ mẫu đặt cho. Lăng Uyển Nhược đương nhiên đồng ý, cũng cảm thấy Tiểu Bạch chân thành thẳng thắn, rất có hảo cảm.
Mà qua hơn một tháng chung sống, hảo cảm này đại tăng. Có lẽ nguyên nhân bởi tính cách vui vẻ của Tiểu Bạch, hoặc vì cảm giác thân cận đến kỳ lạ mà chính Lăng Uyển Nhược cũng không rõ, nàng đối với Tiểu Bạch thậm chí hoàn toàn thoát ly tư tưởng chủ tớ bình thường, coi Tiểu Bạch như thân muội muội mà đau sủng.
Về phần Tiểu Bạch, rất được Tâm Nhi, Xuân Lan, Thu Cúc quý mến. Cho nên mặc dù nàng có nhiều việc không biết làm, nhưng ba a hoàn kia vẫn nguyện ý giúp đỡ, đôi lúc thậm chí còn sẵn sàng làm thay. Nói tóm lại, chính là nhân duyên tốt đến mức khiến người khác líu lưỡi!
Hôm nay là ngày cuối năm, Lăng Uyển Nhược cảm thấy nên cho các nàng thảnh thơi một chút, thế này mới gọi tất cả ra sân ngắm tuyết. Không nghĩ tới nha đầu Tiểu Bạch kia vô tâm với ngoại cảnh, một hai quấn lấy Tâm Nhi nháo đòi học vấn tóc. Kết quả...
Nhìn Tâm Nhi nhăn nhó, trên đầu mớ tóc rất có hình tượng một cái tổ chim, Lăng Uyển Nhược không nhịn được cười thêm vài tiếng. Tiểu Bạch nha, quả nhiên không phải vụng về một cách bình thường...
Thật may, nàng không có bị phân phối đến nơi khác. Nếu là hoàn cảnh như trong tiểu thuyết thì... Lăng Uyển Nhược lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
"Tiểu thư, lão gia phân phó nhân truyền lời, dặn dò tiểu thư giờ dậu qua đại viện dùng gia yến."
A hoàn Xuân Lan đi từ ngoài vào, trên tay là một cái bọc lớn. "Phu nhân cũng sai người đem tới năm bộ quần áo, nói là để tiểu thư tự mình lựa chọn."
"Ưm, ta đã biết." Lăng Uyển Nhược gật đầu. Này gia yến cũng giống tất niên kiếp trước, phụ thân đã sớm thông báo đến nàng.
Chính chủ Lăng Uyển Nhược nguyên do thân thể không tốt, trước đây luôn tại khuê phòng dưỡng bệnh, chưa một lần tham dự gia yến. Mà từ khi nàng xuyên qua, ngoại trừ cảm thấy thân thể này yếu nhược, nhưng cũng không đến mức luôn phải nằm trên giường. Bản thân nàng cũng thấy kỳ lạ, tuy nhiên đành hết thảy quy cho linh hồn thay đổi.
Lăng Thiên Hậu thấy ái nữ sức khỏe có điểm khởi sắc, tự nhiên cao hứng cực kỳ, đã sớm yêu cầu nàng tham dự gia yến lần này. Lăng Uyển Nhược nghĩ đến cảnh phải gặp gỡ nhiều người, trong lòng lo sợ, lại không thể từ chối.
"Xuân Lan tỷ tỷ, bọc to như vậy, bên trong toàn bộ là quần áo của tiểu thư đâu?" Tiểu Bạch một bộ dạng có mới nới cũ điển hình, lập tức buông tha cho Tâm Nhi, nhảy vài bước đã đến trước mặt Xuân Lan.
"Không có quy củ!" - Xuân Lan cau mày, nhưng trong giọng điệu thật ra không có nhiều điểm trách cứ. "Đồ phu nhân ban cho tiểu thư là ngươi ý kiến được sao?"
Tiểu Bạch le lưỡi.
Lăng Uyển Nhược tủm tỉm: "Tiểu Bạch, không bằng ngươi mở ra cho ta xem một chút?"
Tiểu Bạch hai mắt sáng rỡ, hí hửng nhận lấy bọc đồ, thật cẩn thận mở ra. Phút chốc, một bàn hoa lệ y phục khiến người lóa mắt.
Lăng Uyển Nhược ngày thường ưa thích đạm sắc, đối với y phục rực rỡ quả thật có chút lạ mắt. Nhưng nghĩ lại đây là gia yến cuối năm, cũng không tỏ ý phản đối. Nàng chọn một hồi, cuối cùng lựa ra váy tơ tằm màu vàng, đai lưng đính lục ngọc, bên ngoài lại thêm áo khoác lông chồn trắng muốt. Mặc vào có một loại phong vận khác hẳn.
"Tiểu thư, người thật đẹp! Nô tỳ xem ra, biểu tiểu thư cũng không thể vượt quá người đâu!"
"Biểu tiểu thư?" Lăng Uyển Nhược nhíu mày.
"Ây da, là nô tỳ sơ xuất!" Xuân Lan vỗ vỗ trán. "Phu nhân thông báo qua, hôm nay Tô gia Tô tiểu thư cũng có mặt, nghe nói sẽ tại phủ đón tân niên."
Tô tiểu thư? Tô Tử Nhụy?
Lăng Uyển Nhược trong lòng lộp bộp. Nàng sao lại đã quên, đem giao thừa chính là lúc nam nữ chủ gặp mặt? Mà nguyên bản nàng, cũng vào lúc này mà chịu tai ương...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...