Là một sâu lười điển hình, Giang Thu Ảnh rất ghét phải lao động.
Cũng may, số nàng không phải số chân tay.
Nhớ lại vài ngày trước, vì chạy trốn tên bắt cóc, Giang Thu Ảnh bất đắc dĩ nhảy vào đăng ký làm a hoàn tại Lăng phủ. Ứng tuyển mà thôi, đợi đến khi tên khốn kiếp kia rời đi, nàng sẽ giả vờ đổi ý, kiếm một cái cớ vu vơ rồi chuồn thẳng.
Làm a hoàn để rồi thê thảm như trong tiểu thuyết ngôn tình? Gặp quỷ đi!
Ai biết, người thời đại này thật biết cách thổi phồng hóa vấn đề! Một cái phủ đệ nho nhỏ, tuyển vài ba cái gia nhân nho nhỏ, thế nhưng đã ứng tuyển liền không thể đi ra? Một khi được thu nhận, lại phải nước mắt lưng tròng nước mũi giàn giụa, cúi mặt xuống đất chổng mông lên trời bái tạ thiên ân? Con mẹ nó! Bà đây không hiếm lạ!
Giang Thu Ảnh rất không tiền đồ khẩn cầu bản thân lạc tuyển, không ngờ trung niên quản sự chỉ thoáng nhìn nàng rồi gật gật đầu, nàng cứ thế dễ dàng qua ải.
Ô ô… lão thiên mở mắt mà xem, có xuyên không giả nào khổ như nàng hay không?
Nếu là bây giờ nàng quay đầu thổ lộ bản thân thực ra không hề có ý vào đây làm nha hoàn, có thể hay không đám người cổ đại ưa nhất là mặt mũi này sẽ tại chỗ xử nàng?
Không được rồi, nàng còn rất yêu cái mạng nhỏ này nha!
Làm! Con mẹ nó, ta làm! Nha hoàn thì nha hoàn, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, binh đến đã có tướng chặn, trước qua cửa này rồi nói!
Giang Thu Ảnh hừng hực quyết tâm bước qua đứng cùng những người được tuyển, không ngờ chỉ một phút sau mặt miệng đã mếu xệch.
Cái gì? Lại còn phải có lý lịch rõ ràng?
Ta kháo!
Mụ nội ngươi!
Chỉ là nhặt về phủ vài ba cái người làm công, còn phải điều tra tổ tông? Bà đây chính là không cầm theo chứng minh nhân dân cùng sổ hộ khẩu có được hay không?
Đang lúc Giang Thu Ảnh chần chừ, ý muốn rời đi càng thêm tăng, thì một phụ nhân hớt hải chạy tới trước mặt nàng. Khoảng ba mươi tuổi hoặc hơn, toàn thân không giấu nổi nét mệt mỏi. Vừa nhìn thấy Giang Thu Ảnh, nàng ta đã ôm chầm lấy tiểu nha đầu:
"Tiểu Bạch... đáng thương Tiểu Bạch của ta... ô ô..."
Giang Thu Ảnh bị nàng ta làm cho choáng đến toàn tập : "Ách... vị đại tẩu này..."
"Cái gì đại tẩu không đại tẩu? Ta là a di của ngươi nha... ô ô... cháu gái đáng thương của ta... hẳn là đã lâu lắm ta không có gặp ngươi, thế này đến người thân cũng nhận không ra... ô ô ô..."
Giang Thu Ảnh đầy đầu quạ đen.
Phụ nhân không để ý đến hình tượng, tiếp tục khóc rống : "Ngươi a... chẳng lẽ ngươi không phải Lâu Tiểu Bạch nhà ở Tây Lan trấn?"
"Ách... ta..." Giang Thu Ảnh liếc đám đông xung quanh tất cả đang chằm chằm xem náo nhiệt, nuốt một ngụm nước miếng, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã gật đầu nhận bừa. "...Phải a..."
"Ô ô... cháu gái khốn khổ của ta... ô ô... ta tháng trước có gia sự tới Lăng thành tìm đại tỷ, nào ngờ gặp phải tin dữ... ô ô... cháu gái đáng thương... ô ô..."
Phụ nhân vừa khóc nháo vừa kể lể, sau một hồi đám đông cũng gật gù hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Giang Thu Ảnh đầy thương cảm.
Xem, tiểu nha đầu kêu Lâu Tiểu Bạch kia cũng thật khổ! Tuy không tính thiên kim nhưng cũng là tiểu thư, trong nhà cũng có một hai cái a hoàn. Nào ngờ một trận hỏa hoạn, thế nhưng toàn gia không còn một người sống sót, nàng một người phải lưu lạc đến mức bán mình vì nô!
Aiiiii.... nhìn nàng một trương phấn nộn bầu bĩnh gương mặt, rất là thảo nhân ưa thích, đám đông tự nhiên nổi lên thương cảm, cũng không mấy người hoài nghi tính chân thực trong lời nói của phụ nhân kia.
Dù sao, chuyện liên quan đến thân nhân sinh tử, cũng không ai nguyện ý đem ra nói giỡn.
Giang Thu Anh cứ thế ngây ngốc, mơ mơ hồ hồ nhặt được một cái thân phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...