Phong Nguyệt các là Lăng thành đệ nhất thanh lâu, nằm chính giữa phố Phủ Vinh.
Thanh lâu thường là đông đúc về đêm, Phong Nguyệt các lại cả ngày náo nhiệt.
Trên đài, thiếu nữ tuyệt sắc hiến nghệ. Dưới đài, từng bàn khách nhân thưởng rượu, say vì mỹ nhân.
Đứng cạnh chưởng quỹ là một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, trên mặt một lớp son phấn thật dày nhìn không rõ đường nét gương mặt, trên người nồng đậm hương thơm gay mũi, mị mị cười. Một gã nô bộc tiến tới, ghé vào tai phụ nhân nói nhỏ gì đó. Nàng hơi nhướng mày, nét cười trên mặt không hề thay đổi, uyển chuyển quay sang bên cạnh khách khí vài câu, rồi nhanh chóng hướng về phía hậu viện đi tới.
Ước chừng non nửa khắc, sau khi xuyên qua hai cái sân, phụ nhân đến trước một tiểu viện nhỏ chỉ có hai phòng. Căn phòng bên trái có một trung niên gương mặt dữ tợn đang đứng. Phụ nhân nhíu mày: "Người đâu?"
"Trong phòng. Còn đang hôn mê."
"Ta tới xem thử."
Nàng nhanh chóng đi vào phòng. Một lát sau lại đẩy cửa đi ra. Có điều, lúc này sắc mặt nàng rất khó coi.
"Ma ma, như thế nào hả?"
"Đồ ngu!" Phụ nhân không khách khí rít lên, còn thuận tiện đạp cho trung niên một cái. "Một cái nha đầu không đẹp cũng không hoàn bích, ngươi mang tới chỗ ta có cái ích lợi gì? Triệu Cương, ngươi đây là muốn đùa giỡn?"
Triệu Cương nghe được lời này, ngẩn ra : "Sao? Thất trinh rồi?"
Mụ nội nó! Hắn trước giờ tự phụ con mắt tinh tường, không ngờ lần này lại nhìn nhầm con mồi. Con hàng kia trông không giống kẻ dâm đãng, như thế nào lại...
"Sao? Không tin? Ta đây chẳng lẽ còn muốn lừa ngươi?"
"Ách... ma ma, ta cũng không có ý như vậy. Hắc hắc, nếu đã là vậy, ta đây đành phải mang về hưởng thụ hưởng thụ..." - Triệu Cương cười khềnh khệch.
Khi nãy hắn vác nữ nhân kia trên vai, cảm thấy mềm mềm nộn nộn, tâm sớm ngứa ngáy khó chịu. Giờ nghe được lời này, tuy là việc buôn bán thất bại, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không tốt. Ít nhất, một lát nữa...
Chậc chậc, tiểu đệ đệ, kiên nhẫn một chút, nhất định sẽ cho ngươi đại triển hùng phong...
"Đi đi." Phụ nhân vẫy vẫy tay, trên mặt còn có chút ghẻ bỏ. "Mang nàng ta đi đi. Đừng phá chuyện làm ăn của ta."
"Ầy, Trần ma ma, ngươi nặng lời rồi. Lần này chỉ là nhầm lẫn, Triệu Cương ta nào có suy nghĩ phá ngươi a?"
"Nhầm con mẹ ngươi!" Trần ma ma dựng mắt, hung hăng chửi bới. "Ngươi tại sao không dùng bộ não heo của ngươi mà suy nghĩ xem nàng ta liệu có cái thân phận gì? Chỉ là một con nhóc chưa cập kê, lại đã thất thân, ai mà biết được có phải là thừa sủng của gã công tử hoàn khố nào hay không? Đi mau đi mau, ta không dám chứa loại người như vậy."
Triệu Cương sống lưng lạnh toát.
Lăng thành long xà hỗn tạp, luyến đồng tuy biến thái nhưng cũng không phải hiếm lạ. Nữ nhân kia bàn tay mềm nộn cực độ, hiển nhiên không phải nông nữ. Lại đã không còn là xử nữ...
Không được không được! Vài kẻ luyến đồng hắn biết võ công đều cao tuyệt, hơn nữa tính tình biến thái quái gở, hắn không muốn bị dây dưa. Vốn tưởng là cá béo, không ngờ lại thành khoai lang bỏng tay, thực khiến hắn đau đầu.
Cũng còn may, nàng ta đang hôn mê. Hắn phải nhân cơ hội này giải quyết dứt điểm mới xong. Tốt nhất là không để cho ai nhìn thấy hắn tiếp xúc với nàng.
Triệu Cương gật gật đầu với Trần ma ma, rồi nhanh chóng đi vào.
Vừa mở cửa, hắn đã há hốc miệng.
Người đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...