Yêu Nhầm Kẻ Sát Nhân
"Quý Thành, anh không định đưa thuốc gì đó cho em uống sao?""Thuốc trách thai?"Nguyễn Nghi đã cố nói tránh rồi vậy mà tên Quý Thành này hắn lại khui toẹt ra như vậy, lại còn tỏ thái độ nhiễu cợt đó nữa chứ.
Cái đồ mặt dày không biết xấu hổ."Không cần uống, mang thai đi tôi nuôi được.""Em chưa 18."_ Nguyễn Nghi ấn mạnh thêm một lần nữa."18 hay không với tôi cũng chỉ là con số.
Hmm...!Nói cho em biết lúc mẹ sinh tôi bà ấy mới 15 tuổi, em hời hơn được 1 năm rồi còn ý kiến gì?""Thời đó và bây giờ căn bản không có giống mà."_ Nguyễn Nghi tức giận giẫm mạnh chân xuống sàn lườm nữa mắt hắn ta.Trần Quý Thành cười nhẹ cúi người véo yêu hai chiếc má mềm của cô cưng cưng nựng nựng.
Nguyễn Nghi biết dù bây giờ có nói gì cũng đều là vô ích, thôi mặc kệ vậy.
Chỉ cần thoát được người cha vô lương tâm đó là Nguyễn Nghi vui rồi.Ở bên cạnh Quý Thành cũng tốt, ăn ngon mặc đẹp không cần ngày nào cũng phải lo vật vã kiếm tiền.
Nguyễn Nghi giờ còn nhỏ nhưng đến khi cô ấy trưởng thành rồi sẽ cảm thấy tầm quan trọng của chuyện này."Nguyễn Nghi, sau này ngoại trừ việc gấp em không được bước ra khỏi căn biệt thự này rõ rồi chứ?""Hả? Ý anh là giam lỏng em sao?""Cho là vậy, đất nước này tốt thì có tốt nhưng không giống ở Việt Nam, có những chuyện em không thể nào tưởng tượng nỗi, hiểu không?"Hình như Nguyễn nghi đã hiểu được chút ít.Trần Quý Thành cười nhẹ rồi vuốt ve cô vợ bé nhỏ của mình, trong ánh mắt còn có chút lo ngại.
Nguyễn Nghi cũng biết đất nước này nguy hiểm đến mức nào, hơn nữa người bên cạnh cô hiện tại lại là ông trùm có máu mặt trong giới.Xung quanh Trần Quý Thành phải nói là kẻ thù đếm đến năm sau cũng không xuể.
Chi bằng Nguyễn Nghi cứ ngồi yên ngoan ngoãn nghe lời sẽ được sống lâu hơn một chút.Nguyễn Nghi vui vẻ gật đầu.
Buổi trưa Trần Quý Thành phải ra ngoài bàn việc với đối tác, một mình Nguyễn Nghi trong căn biệt thự lớn thật sự rất buồn.Người làm trong nhà đúng là vô số kể, nhưng bọn họ đều không biết tiếng Việt.
Dù có biết cũng không rảnh để tám chuyện cùng Nguyễn Nghi."Haizz...!Dì Hồng ơi, chú Quý Thành khi nào thì về vậy?""Mới đó đã nhớ rồi hả? ông chủ bận lắm nhìn kiểu này chắc là tận tối muộn mới về.""Hả?"_ Nguyễn Nghi thở dài một tiếng, thất vọng bước lên phòng nằm ườn ra chiếc giường lớn chán nản.Hiện tại đã là 12h35 theo giờ Macau.
Cuộc họp cổ đông phía bên Quý Thành cũng vừa mới kết thúc vã lại còn sớm hơn mấy tiếng đồng hồ, hắn ta về văn phòng liền gắp gáp gọi về cho bé vợ.
Lần đầu được yêu ông chú già 47 tuổi này như trẻ ra vài chục tuổi."Alo ông chú."Đầu dây bên kia vang lên một giọng nhỏ như mèo lại có vài phần lười biếng.
Nguyễn Nghi gốc miền Tây nên giọng nói nghe rất nhẹ nhàng, Trần Quý Thành là thích kiểu như vậy."Em đang ngủ trưa sao?""Ừm...!Khi nào chú mới về một mình ở nhà chán muốn chết.
Nếu như giờ ở Việt Nam em đã sớm cùng lũ bạn đi bắt cá, thả diều rồi.
Hừm!"Nguyễn Nghi lại than vãn không ngừng.
Không thể trách, Nguyễn Nghi vốn dĩ còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn đã bị bắt làm vợ ông trùm, tự do mất hết tất nhiên là bức bí bực bội.
Điều này Trần Quý Thành có thể hiểu."Tôi về ngay, thay đồ chờ sẵn...!Tôi đưa em đi chơi.""Đi chơi hả? Dạ ok."Nguyễn Nghi vui vẻ tắt máy ném sang một bên mừng rỡ đi thay đồ.
Từ lúc sang Macau đến giờ ngoại trừ khách sạn và sòng bạc thì Nguyễn Nghi chưa từng đi đâu hết, lần này cô phải đi chơi cho thật đã.Trần Quý Thành rất giữ lời hứa, chưa đầy 20 phút hắn đã về đến nhà.
Nguyễn Nghi cũng đã chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Quý Thành nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Nghi một lượt kẻ nhíu mày không vừa ý."Là ai chuẩn bị cho em bộ này?"_ Giọng Quý Thành trầm khàn hẳn liếc mắt về hướng những người làm đang cúi đầu sợ hãi kia."Chú sao vậy?""Cởi ra, thay bộ khác."_ Trần Quý Thành nhẫn nại ra lệnh."Tại sao?"Nguyễn Nghi nhăn mặt thái độ rõ chống đối hắn ta.
Chỉ là một cái áo sơ mi màu đỏ có cần phải phản ứng thái quá đến vậy?Ánh mắt Trần Quý Thành vẫn lạnh lùng không thay đổi, ra hiệu cho bọn người kia lui ra ngoài.
Hắn bước đến tự tay mình cởi cho cô ấy.Nguyễn Nghi không hiểu tên đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tự tiện cởi áo phụ nữ chính là biến thái.Nguyễn Nghi nhất quyết không chịu, cô ra sức vùng vẫy chống đối Quý Thành, vậy mà lại không hề hấn gì với hắn."Tại sao lại phải cởi? Không muốn.""Tôi không thích màu đỏ.""...."Không khí đang căng thẳng lại bị Nguyễn Nghi xé toạt, cô ấy cười sặc sụa vì nghĩ Trần Quý Thành là một con bò tót lớn nên mới ghét màu đỏ."Cười cái gì?"_ Quý Thành khó chịu vỗ vào mông cô ấy một lực mạnh."Không có...!Hehe em thay ngay, thay ngay mà.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...