Yêu Nhầm Kẻ Sát Nhân


Tối hôm nay dinh thự Mimosa canh chừng rất nghiêm ngặc bọn họ còn có mang theo cả súng bên mình phòng hờ việc bất ngờ xảy ra.

Trần Quý Thành chờ ngày này gần 1 năm rồi, hắn vui vẻ nắm tay Nguyễn Nghi bước xuống dưới sảnh chính, từ đầu đến cuối ánh mắt của Trần Quý Thành chỉ dán vào cô.

Lần đầu diện kiến nhan sắc Trần phu nhân mọi người có chút bất ngờ.

"Đây...!đây không phải Lệ Hà phu nhân đã khuất của ông Trần sao? Nhưng khí chất thì có hơi kém hơn một chút"

"Nghe nói trước kia ông Trần đã tự tay đánh chết Lệ Hà phu nhân và đứa con sắp chào đời của mình mà.

Còn cấm kgoong cho một ai nhắc đến cái tên Lệ Hà này, mộ còn không cho điền tên cả chỗ thờ cúng vũng bị ông Trần đốt rụi"

Bọn họ cứ bàn tán bên dưới, nhưng ngôn ngữ của mấy người này Nguyễn Nghi thật sự nghe không hiểu.

Nhưng Trần Quý Thành thì rất rõ bọn người này bàn tán chuyện gì.

Vẻ mặt hắn ta gần như có hơi sụp tối, anh mắt sau thẫm đáng sợ đó làm cô có hơi sợ.

Trần Quý Thành nhìn Nguyễn Nghi một lúc ánh mắt cũn dịu lại hơn rồi, sau đó mới khàn trầm giọng bước lên bục phát biểu, vẫn luôn nắm chặt tay Nguyễn Nghi.

Trần Quý Thành phát biểu bằng tiếng Quãng Đông lại lấy mất đi tai nghe phiên dịch của cô, hắn rốt cuộc có ý gì vậy?

"Cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi tiệc này của Trần gia tôi.

Người bên cạnh tôi lúc này là vợ mà cả đời Trần Quý Thành tôi yêu thương nhất.

Hoàn toàn không vì nhan sắc cũng không giống với bất kì nữ nhân nào, bởi vì người đó không xứng so với em ấy.

Rất mông các vị đây không nhing vợ tôi với ánh mắt nhìn người khác.


Vợ yêu nhà tôi là độc nhất, cảm ơn!"

Trần Quý Thành đã nói vậy rồi thì còn một ai dám trái ý hắn.

Việc này cũng chẳng có ảnh hưởng gì chỉ duy nhất có một người ngồi dưới bàn vip, mặc chiếc vest đen được thiết kế riêng vô cùng thanh lịch và thời thượng khí chất không thua kém Quý Thành là mấy tỏ ra tức giận với chuyện này.

'Đoàng! Đoàng'

"Có chuyện gì vậy? Mau chạy đi nổ súng rồi..."

"Ông chủ có người trà trộn vào khách mời, ngoài khuôn viên nổ súng với nhị thiếu thưa ông"

"Đóng cửa dinh thự, Nghi...!anh đưa em đi trước."

"Có chuyện gò sao anh...!em nghe tiếng nổ"

"Là súng...!nấp vào anh là được"

Tiếng súng vang lên dữ dội liên tục.

Trần Quý Thành vì che chắn cho Nguyễn Nghi mà tay cũng bị súng bắn trúng làm bị thương rồi.

Nếu không nhờ người đàn ông thời thượng ở bàn vip lúc nãy kia tắt hệ thống đèn của dinh thự thì mọi người đã nhìn thấy Quý Thành bị thương.

Chỉ cần hắn bị thương sẽ có người muốn lợi dụng chuyện này mà làm loạn.

Bọn người kia vào địa phận dinh thự Mimosa xác định là sẽ chết.

Chỉ là muốn chết cũng không dễ dàng vậy.

"Đem bọn người này giam lại dưới tần hầm trước"

"Đáng sợ quá..."

Nguyễn Nghi ngồi đơ người gương mặt trắng bệch không còn miếng máu sợ đến thất kinh hồn vía.

Cứ cái đà này cô ấy sẽ không thọ mất.

Trần Quý Thành biết cô sợ liền ngồi khụy trước mặt cô ấy, ôm cô vào lòng xoa dịu sự hoảng hốt này.

"Là anh không tốt để bé yêu sợ rồi...!không sao nữa rồi ngoan..."

"Em cứ tưởng...!hức...!đáng sợ quá anh già à....!em sắp...!ng...."

Chắc có lẽ do hoảng sợ quá độ nên Nguyễn Nghi ngất đi luôn rồi.

Trần Quý Thành liền bế cô vào bên trong lập tức gọi bác sĩ đến cho cô ấy.

Từ nãy đến giờ họ tình cảm người đàn ông thời thượng đều nhìn thấy ánh mắt khó chịu 10 phần.


"Khoan đã"

"Thanh Nam chúng ra nói chuyện sau"

Trần Quý Thành cứ vậy mà bế Nguyễn Nghi đi.

Trên phòng bác sĩ khám cho cô ấy hắn vẫn luôn túc trực ở bên cạnh.


"Sao rồi?"

"Chúc mừng, cô ấy có thai rồi"

"Thật?????"

Hắn vui đến mức nhảy cẩn cả lên rồi.

Là đứa con chung của bọn họ, đứa con đầu tiên của hắn.

"Từ đây về sau mọi sinh hoạt của vợ tôi đều phải đưa tôi kiểm nghiệm trước, cả cậu nữa...!không cần trực ở bệnh viện túc trực dinh thự này là được lương tháng gấp 5.

Còn nữa than bộ trong nhà không an toàn, lấp thêm một à không 3 cái thang máy trong nhà, sàn lót lớp lông mềm chống trượt toàn bộ cho tôi"

"Một đứa con thôi lại chi thế này sao ạ?"

"Không phải con mà là quý nữ"

"Nhưng lỡ là con trai thì sao?

"Chắc chắn là con gái"

Đến khuya Nguyễn Nghi tỉnh giấc cũng thấy Trần Quý Thành túc trực mở to mắt ngồi bên cạnh mình.

Cô ấy con nghĩ hắn là đang sợ cô hoảng hốt.

"Không sao rồi em ổn mà mau ngủ thôi chồng già à"


Cô dịch người sang một bên chừa chỗ cho hắn vậy mà Trần Quý Thành nhất quyết không chịu nằm.

"Anh sẽ ngủ dưới sàn này"

"Tại sao??".

Cô ngơ ngác ngỡ ngàng với câu trả lời này.

"Vợ à em có thai rồi, lỡ anh ngủ trúng em và con thì sao?"

"Cái gì?????? Có thai ă???? Em còn chưa 18 nữa?"

Sốc quá đi mất, có rhai sao? Cô chỉ mới gần 17 tuổi, nhưng lúc hắn làm đều mang bao, không thì cũng uống thuốc trách thai sao lại có con được.


"Vẻ mặt này là đang bất ngờ sao vợ yêu? Rõ ràng đã uống thuốc trách thai sao lại có con được?"

"Sao anh biết em uống thuốc tránh thai hả? Anh...!anh sẽ không tức giận đó chứ?"

"Hmmm giận? Thứ vợ anh uống là thuốc kích thai rất tốt sao anh có thể giận được?"

"Hả??? Thuốc bị anh tráo rồi?"

Thảo nào lúc cô ấy uống thuốc tránh thai luôn thuận lợi như vậy, thì ra từ lâu đã bị tên chồng già này tráo mất rồi.

Đúng là thâm thật mà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận