Yêu Nhầm Kẻ Sát Nhân
"Tháng sau là họp báo tập đoàn mới của tôi, hôm đấy phu nhân sẽ có mặt tham gia buổi tiệc quan trọng này, cũng nhân cơ hội công bố chính thức gương mặt và danh phận của em ấy bước vào Trần gia"
Dinh thư Mimosa từ lúc có Nguyễn Nghi cũng đỡ u ám hơn được vài phần nhưng nhìn chung vẫn yên tĩnh sát khí.
Hôm nay bệnh viện bố Nguyễn Nghi đang điều trị gửi bảng báo cáo sức khỏe đến cho cô.
Tình trạng ông ấy ngày càng nghiệm trọng rồi.
Tuy nói cô hận ông ta nhưng dù gì ông ấy cũng sinh ra cô, nuôi lớn cô.
Cũng không thể trơ mắt đứng nhìn ông ấy chết.
Nhưng muốn cầm cự chút hơi tàn này chỉ có thể dựa vào thuốc, mỗi ngày một chai 12ml nhưng đã có giá hơn 500 triệu.
Đối với Trần Quý Thành có thể không là gì nhưng đối với Nguyễn Nghi số tiền này không nhỏ.
Chỉ còn một cách duy nhất là cầu xin hắn, nhưng cô đã tốn của hắn quá nhiều rồi...
Làm sao có thể mở miệng trước mặt Trần Quý Thành đây?
"Nghi, em nghĩ gì vậy hửa?"
Trần Quý Thành từ phía sau cô làm cô ấy giật thót cả mình...!nhém chút nữa...!chút nữa thì đã phản xạ mà tát hẳn vào mặt hắn rồi.
"Anh điên sao? Làm em giậc cả mình"
"Đang nghĩ đến thằng nào hay sao mà giật mình hửa?"
"Phải? Nhớ đến một lão gia gần 50, suốt ngày bám theo dụ dỗ một con cừu nhỏ tội nghiệp"
"Là 46...!chồng em đủ già rồi không cần cộng thêm số vào đâu vợ"
Hắn vẫn rất chấp niệm với tuổi tác trước mặt Nguyễn Nghi.
Nhưng cũng đáng suy thqatj, Trần Quý Thành không nhìn lại bản rhaan đã sống bao nhiêu năm rồi sao lại còn không một chút chửng chạc nào, chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Nghi là y như là đôi mắt tự bật pha công suất lớn.
Còn cả bàn tay hư đí, liên tục mất kiểm soát mà sờ soạt, mò mẫm cơ thể cô.
Hôm nay biểu hiện vợ hắn ta có chút lạ.
Trần Quý Thành hắn rất tinh ý trong việc bắt cảm xúc vợ yêu.
Nếu ngày thường hắn ôm cô thế này cô đã trực tiếp đẩy hắn ra không khéo còn bị ăn tát.
Nhưng lúc này cô ấy như mèo con ngoan ngoãn mặc cho hắn ta mò mẫm vào người.
"Em có chuyện gì sao?"
"Kh....!không có.."
Bị hỏi trúng tim đen tất nhiên cô ấy ấp úng chột dạ.
Nguyễn Nghi đúng là muốn nói với Trần Quý Thanhd nhưng lại không đủ can đảm.
"Em nói không vậy chắc chắn là có, nói anh nghe xem?"
"Ba...!ba em..."
"Ông ta thế nào?"
Cô chỉ vừa nhắc đến chữ ba thôi Trần Quý Thành đã lộ ra thái độ rồi, nhưng hắn vẫn giữ tôn trọng ông ta một chút vì dù gì cũng là người sinh ra vợ của hắn, à đây cũng chỉ là vì thể diện của Nguyễn Nghi.
Giọng Quý Thanh trầm khàn ánh mắt có phần lo lắng liên lục vuốt ve mái tóc của cô ấy.
Nguyễn Nghi cũng biết trước giờ Trần Quý Thành ghét nhất bị người khác giấu giếm lừa gạc mà, nhất là cô đang là người phụ nữ của hắn.
Cuyện này cứ nên nói thật vậy.
Cũng phải lấy hết can đảm Nguyễn Nghi mới dám nói với Quý Thành.
"Anh có thể cho em mượn 5 tỷ được không? Em biết số tiền này rất lớn nh..."
"Em muốn tiền mặt hay chuyển khoảng?"
"Dạ???"
Nguyễn Nghi châc cô ấy vẫn còn chưa hoàn hồn, vẻ mặt còn ngơ ra thế kia mà.
"Không phải nói muốn 5 tỷ sao? Sao lại ngớ ra đó hửa?"
"Anh ...!anh không hỏi lý do sao ạ?"
"Trừ việc nuôi trai thì còn lại việc của vợ anh không hỏi...!đây gọi là tôn trọng"
Bây giờ Nguyễn Nghi mới biết bản thân phải may mắn đến mức nào mới có thể lấy được người chồng như Quý Thành đây.
Tuy có hơi già hơi dai một chút nhưng miễn cưỡng hàng vẫn còn rất mượt, nhan sắt chặc chạc trưởng thành, góc cạnh sắc nét rất đẹp trai....
Nếu cứ để Trần Quý Thành hy sinh vì cô thế này mãi cũng thiệt thòi cho người đàn ông già này...!chi bằng...!chi bằng hôm nay cô chủ động.
Bàn chân nhỏ từng bước tiến đến đôi giày da đắt tiền rồi khiểng lên cao càng sát với bộ âu phục.
Âm thanh "nhớp nhép" vang cả phòng bếp.
Cuộc sống trong dinh thự Mimosa cô cũng đã quen rồi, dù chủ nhân có làm gì thì người trong nhà cũng không dám nhìn lén.
Nguyễn Nghi rất tự nhiên thoải mái ôm lấy Trần Quý Thành cưỡng hôn hắn ta cuồng nhiệt.
Chiết áo sơ mi bật rộng 2 cúc lộ ra phần ngực trắng nõn rồi...
"Ực...!Nghi, đây là do em đấy?"
Cô không trả lời chỉ ôn chặt hắn ta thở hổn hễn, cô không biết Trần Quý Thành phải chờ đến ngày này lâu thế nào đâu? Hắn vui đến sắp khóc rồi, vì cô chủ động hôn hắn.
Trần Quý Thành bế sốc cơ thể Nguyễn Nghi ngồi trọn trên đùi ...!tầm ngực vừa tầm mắt rồi, dúi người dùi mặt vào bầu ngực trắng nõn kia hưởng thụ.
Hương sữa ngọt, đặt trưng cơ thể làm hắn mê mệt...!có thể chết trên cơ thể này chính là danh dự của hắn ta, có chết cũng là do can tâm tình nguyện.
"Hôm nay chắc ông đây không ăn trưa cũng bỏ ăn tối...!hmmm".
"Aaaaaaaa....!đừng cắn ngực em...!đau"
Căn phòng vang lên âm thanh ám mụi bao trùm, mới đó mà Trần Quý Thành đã cởi toàn bộ lớp áo trên cơ thể cô rồi, thân người trắng nõn bị hắn nuôi đến mập mập hồng hào ẩn hiện dưới lớp chăn bông màu xám vừa che vừa hở.
Yến hầu Trần Quý Thành không ngừng di chuyển thèm khát thân thể này.
"Bé ngoan...!hmmm"
Đôi chân của Nguyễn Nghi bị hắn nhấc lên bờ vai rộng, chân cô không dài như hoa hậu nên lúc bị hắn vắt lên thế này chiếc hông bên dưới cũng nâng hỏn lên tạo một đường công mê hoặc.
Bây giờ đã biến thành chiếc vòng cổ vô giá của Trần Quý Thành, hắn yêu cô chết đi được.
Tài 'chiều vợ' của đàn ông gần U50 không phải tầm thường, bàn tay mò mẫm để vợ thích nghi là xưa rồi đối với hắn chỉ cầm dùng lưỡi đã có thể khiến cô ấy khóc thét.
Không phải vì đau mà là sướng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...