Thời điểm quan trọng nhất của đời học sinh cuối cùng cũng tới, đúng vậy, Giang sắp thi đại học. Mọi người thì tâm trạng nặng nề, nhưng trong lòng nó chẳng có chút lo lắng. Nó sẽ làm những gì có thể, chỉ cần đậu vô một trường tầm trung là được rồi, sau đó bắt đầu cuộc sống sinh viên bình dị của mình. Không ước mơ quá cao, sẽ không phải áp lực.
Vừa ngồi xuống ghế không lâu, Thiên cũng lật đật chạy tới. Hôm nay là thứ bảy nên hai đứa hẹn ra tiệm trà sữa gần nhà, vừa uống nước vừa ôn thi. Thấy nó ngồi đợi sẵn, cậu chàng chạy tới, hấp tấp hỏi:
"Chờ tui lâu chưa?"
"Mới tới luôn nè, ngồi xuống đi. À mà ông nộp giấy đăng ký cho cô chưa?"
Nghe Giang bảo mới tới thì chàng trai trẻ thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ngồi xuống, cất giọng gọi một ly matcha đá xay rồi trả lời:
"Chưa nộp. Bà định học trường nào vậy?"
"Trường bình thường thôi."
Vẫn câu trả lời như cũ, Giang thật sự không muốn nói cho cậu bạn này biết lựa chọn của mình chút nào. Cứ có cảm giác, Thiên sẽ chạy theo nó mà từ bỏ ước mơ ấy. Dù nghĩ kiểu này thì có hơi ảo tưởng sức mạnh một tí, nhưng ai biết cậu ta có lên cơn hay không?
Tạm gạt mấy suy nghĩ vớ vẩn ấy sang một bên, Giang lật vở ra làm bài tập, chỗ nào không hiểu thì nghiêng người qua hỏi thằng Thiên. Dù hai đứa cách nhau một khoảng rộng nhưng mùi hương bạc hà thơm ngát trên người cậu ta cứ như mọc thêm chức năng định hướng sẵn vậy, chậm rãi truyền vào mũi nó, từng chút từng chút một.
"Thiên, ông thay đổi rồi."
Giọng Giang chợt trầm xuống, kèm theo đó là tiếng thở dài khe khẽ. Nó còn nhớ mới đây thôi, cậu bạn này mũm mĩm dễ thương biết bao nhiêu, cũng chỉ cao hơn nó một chút xíu xìu xiu. Lúc đó... Dương...
Vừa nghĩ tới đây, đâu đó trên người chợt nhói. Bỏ đi thôi, cũng hai ba năm rồi, nó còn nhớ làm gì? Cứ nghĩ đến là tâm trạng tuột dốc, vậy mà không khống chế được bản thân, một chốc lại nhớ cái này, một chốc lại nhớ cái kia. Toàn là kỉ niệm cũ cả.
Thiên đẩy gọng kính tròn, thấy vẻ mặt Giang thơ thẩn như mất hồn, liền biết cô nàng lại nghĩ đến tên khốn nạn kia. Cậu cắn răng, dùng bút viết viết khoanh khoanh vào vở Giang một hồi:
"Chỗ này làm sai rồi."
Giang nói cậu thay đổi, đúng, nhưng chỉ có vẻ ngoài là khác đi, còn bên trong vẫn vậy. Không giống như ai đó cho Giang nhiều hứa hẹn, cậu chưa từng hứa điều gì, nhưng sẽ không thay lòng, cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương người mình thích.
Giang cúi đầu, nhìn qua dòng chữ ngay ngắn trên vở, hai mắt tự dưng thấy cay cay.
Dưới ngòi bút, chỗ mà Thiên chỉ vào có viết ba chữ: Thiên thích Giang.
Đến mức này, nếu như còn từ chối thì tình bạn của nó và Thiên sẽ phải chấm dứt thật sự. Nói không cảm động là giả, có người thích mình lâu như vậy, hi sinh ba năm theo đuổi, lại còn muốn vào cùng trường đại học với mình, là ai cũng sẽ động tâm. Nó cũng chỉ là một đứa con gái yếu lòng, Thiên ở bên cạnh chăm lo đủ điều, làm sao nó lại không có cảm giác đây? Nhưng trớ trêu thay, nó thích cậu chỉ có hai phần, mà biết ơn và cảm kích chiếm hết tám phần còn lại.
Giang cụp mí mắt, tim đập nhanh như trống trận, rối rắm một hồi lâu cuối cùng chỉ có thể để lại trên giấy mấy chữ viết xiêu vẹo không đều: Cho tui thời gian.
Nó nhanh chóng gấp sách vở lại, nước cũng chưa kịp uống, quăng tiền trên bàn xong là chạy mất dép.
Đây không phải lần đầu Thiên tỏ tình với nó, nhưng trước kia đều là nói bóng gió vòng vèo, còn bây giờ lại thẳng thừng như vậy, nó hơi bất ngờ.
Suy nghĩ, nó phải suy nghĩ thật kĩ! Cầm quyển vở trên tay, Giang ngơ ngác đụng phải người nào đó trên đường, hoặc nói, người nọ cố tình đâm vào nó.
Giang không có té ngã, mà làm rơi quyển vở trắng trên tay. Lúc nó rơi xuống thì trùng hợp lật ra ngay trang nháp mà Thiên viết lên, ba chữ kia to như vậy, nhìn đã thấy xấu hổ. Bây giờ nó không có tâm trạng nhìn xem người nào đụng trúng mình, vội cúi người nhặt vở lên, nói nhanh:
"Xin lỗi."
Lúc lướt qua người kia rồi, nó mới cảm ứng được gì đó, chợt xoay đầu nhìn lại. Trông dáng người và bóng lưng kia cứ quen quen, không biết là gặp ở đâu rồi? Mái tóc màu nâu hạt dẻ của cậu ta dưới ánh nắng ban trưa càng nổi bần bật, giống như màu socola đặc sau khi nấu chảy vậy, rất đẹp.
Nhìn chừng mười giây, nó mới quay đi. Mà đúng lúc ấy, chàng trai kia chậm rãi xoay mặt về phía nó, khuôn mặt ấy tuy mang nét đẹp sắc sảo của phương Tây, nhưng vẫn lẫn lẫn chút hiền hòa phúc hậu của phương Đông. Một đôi mắt xanh sâu lắng và long lanh như màu biển lúc này tràn ngập đau thương, nhớ nhung và áy náy. Cảm xúc hỗn tạp.
Giang về nhà, thấy bố mẹ đang bàn tính gì đó, lập tức lên tiếng chào:
"Mẹ, con về rồi."
"Ừ, học hành sao rồi con?" Mẹ ngẩng đầu nhìn nó một cái, giống như có gì muốn nói nhưng lại thôi.
"Bình thường à mẹ, con về phòng đây."
Nó thở dài, ngồi trên giường ôm gối ôm, mặt mày đờ đẫn.
------------------
Chỉ mới ba năm, mà một cô gái hòa đồng, năng nổ và tràn đầy năng lượng, lại bị cậu hủy hoại, biến thành một người hướng nội, ít nói như vậy sao?
Dương đứng sau rèm cửa, đưa tay sờ lên hình ảnh bên ngoài mặt kính, chậm rãi vuốt ve đường nét của cô gái. Mái tóc ngắn ngày nào đã dài ra rồi, má bánh bao cũng xẹp đi không ít, nhờ vậy mà trở nên xinh xắn hơn xưa. Cậu không thích, càng không muốn bất kì ai phát hiện ra vẻ đẹp của Giang cả.
Ba năm rồi. Ba năm, cậu gần như phát điên, không lúc nào không nhớ đến Giang. Nhưng mà bà ngoại thu điện thoại của cậu, thậm chí quản chặt, ngay cả mạng xã hội cũng không được dùng. Đi học có Lela như rắn nước quấn lấy, trong phòng lắp camera giám sát. Mấy năm qua cậu có cảm giác như mình sống ở địa ngục vậy, cả người gầy đi rất nhiều. Sau đó, cậu bắt đầu ghét màu tóc của mình. Bởi vì nó quá nổi bật, dễ dàng bị người ta nhận ra, muốn trốn đi gọi điện thoại cũng không được. Bố mẹ cũng không cho cậu mượn điện thoại dùng, họ muốn cách li cậu hoàn toàn với thế giới bên ngoài đấy à?
Dương sống dưới áp lực mỗi ngày, cuối cùng có một ngày không chịu nổi nữa, thẳng thừng nói với bố mẹ Lela là cậu không muốn cưới. Nhảm nhí vừa thôi! Nếu mấy người họ còn ép cậu, cậu sẽ báo cảnh sát! Kết quả làm cho bà ngoại giận đến té xỉu, sau này cậu cũng không dám nhắc vụ cưới xin gì đó nữa, nhưng trong lòng vẫn không chấp nhận. Chỉ riêng việc Lela đụng đến đời sống riêng tư của cậu là đủ làm cậu ghét bỏ rồi.
Tài sản gì đó của ngoại, cậu không cần.
Thấy cậu mỗi ngày một tiều tụy, còn suýt chút nữa nhập viện, bố mẹ mới quyết tâm mang cậu về Việt Nam, một lần nữa trốn khỏi nơi xa hoa kia. Dù sao cả nhà cậu sống ở đó đều khó chịu.
Về rồi, cũng đã gặp được người mình luôn nhớ nhung rồi, nhưng kế tiếp phải làm gì đây? Ai biết trong thời gian này, tình cảm của người ta có thay đổi không? Lỡ như người ta ghét cậu, hận cậu?
Dương chán nản ngã lại trên giường, khẽ thở dài, thật sự lúc này rất sợ phải đối mặt với Giang...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...