Tối ngày thứ sáu, tôi đã khoẻ dần lại, nhiệt độ chỉ còn 39 độ, tuy vẫn hơi đau đầu âm ỉ và bụng thì mỏi nhừ vì 3 ngày nay tôi chưa có gì vào bụng, chỉ toàn uống nước với thuốc, cháo thì nuốt miếng được miếng không, nhưng đỡ nhất là đôi mắt đã dần trở lại bình thường.
Chiều ngày thứ tư trong viện, tôi sốt 39 độ nằm mê man không biết trời trăng mây gió gì, nhưng có vẻ ngủ ngon nhờ thuốc hạ sốt có tác dụng, thế nên mẹ tôi tranh thủ về nhà tắm giặt và lấy thêm vài món đồ cần thiết, nhưng tầm chút sau thì tôi bắt đầu mê sảng, tay chân ra mồ hôi nhiều và thở khò khè, Tiểu Mai sợ quá vội gọi bác sĩ đến khám. Bác sĩ bảo phải chuyển xuống phòng cấp cứu cho thở oxy vì tôi đang có biến chứng của viêm phổi do tiền sử hen suyễn hồi nhỏ, vì vậy sẽ gây khó khăn khi tự thân hô hấp. Đến khi mẹ tôi vào viện lại thì nhờ người cô Tiểu Mai báo nên mới biết mà xuống dưới túc trực, cả đêm hôm đó mẹ tôi ngồi ngoài băng ghế phòng điều trị đặc biệt, Tiểu Mai thì hết lên chăm cô rồi lại xuống dưới ngồi với mẹ tôi, xem như nàng thức trọn đêm. Đến sáng ngày thứ năm thì tôi đã khá hơn, tuy vẫn còn sốt nhưng đã hô hấp dễ dàng hơn, chiều cùng ngày thì tôi được đưa trở lại lên phòng 402, biến chứng suy hô hấp đã giảm hẳn, chỉ có nhiệt độ sốt là tăng lên đến 40 độ, và đến khuya thì tôi tỉnh lại, sau là làm anh hùng lao ra cứu ông lão hái dưa leo lầu 7.
Đó là tình hình 2 ngày qua theo lời mẹ tôi kể lại, vậy nên ngoài Tiểu Mai ra thì sẽ không ai biết lúc mê sảng tôi đã nói gì kể cả bản thân tôi, nếu như nàng không nói.
Tôi ngồi xoay xoay ly nước nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ một hồi rồi quyết định xuống giường, gượng bước ra ngoài hành lang.
- Đi đâu đó N? Để mẹ đẩy xe ra! – Mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với cô của Tiểu Mai gọi lại khi thấy tôi ra ngoài.
- Con tự đi cho khoẻ người, nằm lâu mệt lắm! – Rồi tôi chào cả 2 người và bước ra ngoài.
Quả thật là nằm lâu nên bây giờ cứ đứng thẳng lên là phần cơ vùng bụng lại đau nhói, nhưng vì cái tính sĩ diện tôi cắn răng mà cố đi thẳng cho thật đường hoàng, Tiểu Mai đang ngồi ôn bài ở ghế đá hành lang, tôi bước chầm chậm rồi ngồi xuống.
- Sao N không nằm nghỉ? Ngoài này lạnh đấy! – Tiểu Mai ngạc nhiên khi thấy tôi vừa ngồi xuống cạnh bên.
- Hì, N khoẻ hơn rồi! – Tôi cười cười, nhìn nàng đầy biết ơn.
- Vậy à? Hay là đang cố gượng đó?! – Nàng nhăn mặt nói.
- Không, làm gì có! – Tôi làm bộ nói cứng.
- Chẳng tin, ai mới bệnh dậy cũng ko đi được liền như N! – Tiểu Mai bĩu môi.
Tôi cười cảm khái, tựa hẳn người vào thành ghế, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, gió mát miên man.
- Ừm….cảm ơn Mai nhé!
- Mình…có làm gì mà N cảm ơn..!!
- Không, thật lòng đấy!
- …Ừ!
- Sao Mai lo cho N vậy?
- Thì… bạn bè giúp nhau mà!
- Vậy à? Bạn bè à?
- …………..!!
Đôi gò má nàng đỏ hồng lên, bàn tay cứ miết mãi vào bìa quyển sách Địa lý.
- Người được hỏi phải trả lời!
- ……….không mà….! – Nàng phụng phịu lắc đầu.
Tôi thở hắt ra, cười buồn vì cái sự bướng của nàng.
- Phải có lí do gì chứ?
- Thì….thì giống như…lúc N giúp Mai buổi giáng sinh thôi!
- Ra là có nợ, nên trả qua trả lại hở?
- Không phải như vậy!
Nàng lắc đầu, nói như phản xạ.
- Vậy thì vì gì?
- Thì…vậy đó!
- Ớ….sao vừa bảo ko phải?
- Không phải …chuyện kia thôi!
- Là chuyện gì?
- Là….là vậy đó!
- Vậy đó hoài ai mà hiểu?
- Không….N ko hiểu đâu..!
- Ko nói ra sao biết là ko hiểu?
Tôi cau mặt, làm ra vẻ bực mình, Tiểu Mai rùn vai, khẽ đáp.
- Nhưng có nói… N cũng sẽ không hiểu đâu..!
- Ai bảo ko hiểu?
Tôi được nước làm tới, nói càn.
- Vậy chứ N hiểu gì?
- Ơ…..!
Tôi cứng họng vì bị điểm huyệt bất ngờ.
- Biết mà, có hiểu được đâu! – Nàng nói như dỗi.
- Thì…….!
- Thì sao?
Đến lượt tôi bị phản công, đúng là đối đáp với con gái chưa bao giờ tôi chiếm thế thượng phong được quá 5 phút.
- Thì….vậy đó! – Tôi lúng búng đáp, oai nghiêm nãy giờ tụt mất hết.
Tiểu Mai phì cười vì cái sự làm hoàng đế 1 ngày của tôi, nàng khẽ vuốt đôi làn tóc mai.
- Nè, xin lỗi N nha!
- Gì thế? N cảm ơn Mai còn ko hết mà!
- Ko phải chuyện đó!
- Chứ là gì?
- Hôm nay với cả ngày mai Vy sẽ ko tới thăm N đâu!
- Sao vậy? Vy bị gì à?
Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ trở về đấm cho thằng N lúc này 1 phát vêu mồm vì cái tội ngu quá cỡ thợ mộc.
Tiểu Mai lắc đầu, khẽ cười buồn trả lời.
- Không, là Mai nói với H rằng mẹ N bảo hôm nay và ngày mai đừng vào thăm N, đợi ngày mốt có thể N đỡ sốt rồi hẵng tới, chắc là H sẽ nói với Vy luôn!
- Sao lại thế?
- Vì …mẹ N kể với Mai là N ko muốn ai vào thăm lúc N sốt hết, tại N ngại người khác nhìn thấy mắt bị…., nên Mai nghĩ N cũng ko muốn để Vy thấy!
- Ý N hỏi là sao phải nói với H mà ko nói thẳng với Vy luôn?
- Nếu Mai nói trực tiếp, có lẽ Vy sẽ ko tin đâu! – Nàng thở dài đáp.
- Ừm…mà chẳng sao đâu, N cũng định vậy đấy!
- Thật hở?! – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Ừa, thật, chẳng muốn ai nhìn lúc sốt cả!
- Nhưng…Mai thấy rồi!
- Vậy…lúc đó N ra sao?
Nàng lúc lắc mái đầu, cười cười đáp.
- Trông cũng sợ, nhưng nhìn hoài thấy…ngồ ngộ!
- Nhìn hoài luôn à?
- …Ừ…thì vậy! – Lại lí nhí, nói như thở.
- Chà, tranh thủ lúc mình mê man, và rồi….! – Tôi dại dột cà khịa.
- Vô duyên!
Nàng nguýt tôi rồi quay ngoắt đi.
- Ơ..này…giận N à? – Tôi ngây thơ vô số tội.
- Hơi đâu giận người dưng, hứ! – Vẫn dỗi.
- Thế mà lo cho người dưng đến không ngủ, mém nữa nghỉ học luôn! – Tôi khôn ra, chơi đòn tâm lý.
- … Ai bảo đấy? Làm gì có! – Đôi má lại hồng lên, lúng búng chối.
- Chẳng cần ai bảo, tự biết!
- N xạo, mê man suốt mà biết gì chứ! – Nàng bĩu môi.
- Ừ…thì….!
Vâng, vẫn như cũ, chưa được 1 phút tôi lại rơi vào thế hạ phong trong cuộc đối đáp.
- Khuya lạnh rồi, vào trong N ơi! – Tiểu Mai giải phóng tôi khỏi tình trạng bị kê tủ đứng vào miệng.
- Ừ, ừ! – Được cứu rỗi, tôi mừng như bắt được vàng.
- Từ từ thôi N, đi nổi ko vậy? – Nàng ái ngại nhìn tôi tựa vô thành ghế mới đứng lên được.
- Bình thường, khoẻ như voi! – Tôi nói cứng dù cơ bụng vẫn còn đau.
Tính sĩ diện nổi lên, tôi cố đứng thẳng và cắn răng mà hiên ngang đường hoàng bước đi song song với Tiểu Mai, dù nàng đã đi thật chậm để tôi theo kịp, nhưng thấy vậy tôi lại tự ái, tăng tốc nhanh hơn để rồi hụt chân đập mặt luôn vô cửa phòng đang đóng, đau thấy mấy ông trời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...