Ngay sau câu nói của Dạ Minh Châu thì cả tôi lẫn Tiểu Mai đều nhất thời bối rối, bởi cô nàng đã nhìn thấu được mục đích thật sự của lời đề nghị dạo chơi này.
Minh Châu nhận ra được thái độ của hai đứa tôi, cô nàng liền tiếp lời:
- Nếu bạn Nam cảm thấy áy náy thì thôi, không sao, mình xem như bạn chưa hứa gì đâu. Với cả, mình không quan tâm điều gì về bạn trong quá khứ nữa, thế nên bạn cũng không cần phải lo rằng mình đang trách cứ làm gì!
Quả thật Minh Châu rất nhạy bén, cô nàng biết được tôi đang nghĩ gì trong đầu, khiến giờ đây tôi lâm vào cảnh khốn đốn chưa từng thấy, bị dồn ép đến mức không dám hó hé nửa lời.
Nhưng Tiểu Mai rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nàng vội nói:
- Đúng thật sự là Nam muốn giữ lời hứa với bạn, con trai thì thường hay quên mà, bây giờ Nam muốn mời bạn cùng đi thăm thú Phan Thiết thì mình nghĩ đó đã là thành ý rồi, Châu có thể nghĩ lại không?
- Mình nói là không để tâm đến chuyện cũ nữa, nên hai bạn cũng chẳng cần thiết phải khó xử làm gì! – Minh Châu thở hắt ra đáp.
Tiểu Mai nheo mắt, nàng khẽ nói một cách dè chừng:
- Châu nhớ rất rõ chuyện ngày trước, đâu có lí nào lại giờ lại bảo rằng thực sự không quan tâm đến lời hứa của Nam được?
- Thì… mình….! - Lần đầu tiên của ngày hôm nay tôi trông thấy Tiểu Mai đã làm Minh Châu buộc phải tỏ ra lúng túng.
- Mình biết con người Nam rất trọng lời hứa, nên nếu được thì bạn có thể đồng ý lời mời này được không? Xem như Châu bỏ qua cho Nam, cũng là giúp Nam giữ được lời hứa với bạn? - Tiểu Mai đề nghị.
- …………!
Và lúc này thì Minh Châu im lặng không trả lời ngay, cô nàng có vẻ sau khi bị Tiểu Mai đoán trúng tim đen thì đã tỏ ý ngập ngừng.
- “ Ổn rồi… hên quá! “ – Tôi mừng thầm khi thấy Minh Châu thở hắt ra rồi cười mỉm.
Nhưng sự thật lại khác, cô nàng hoa khôi này nhướn đôi mắt lên nhìn tôi, rồi quay sang nói với Tiểu Mai:
- Không thể được!
- Sao…? - Tiểu Mai ngạc nhiên trước câu trả lời này.
- Đồng ý là những gì Mai nói có lí, đúng là mình có hơi… khó chịu khi nhìn thấy Nam. Nhưng cứ theo lời bạn nói thì mình vẫn không thể tham gia được, bởi toàn là bạn bè của lớp bạn, mình nếu như đi theo thì sẽ chẳng quen biết ai, và mình cũng không thoải mái gì khi xung quanh toàn là người lạ! – Minh Châu trả lời.
- Châu có thể mời người quen, bạn bè trong lớp A2 đi cùng vẫn được mà! - Tiểu Mai thở phào nhẹ nhõm.
- Không, chuyện của mình, đâu thể làm phiền người khác! – Minh Châu lại lắc đầu.
Và lúc này đây thì tôi xem như chính thức bị loại ra khỏi vòng chiến, chỉ biết trơ mắt nhìn hai nữ nhân xinh đẹp này tiếp chuyện với nhau. Trông cả hai có vẻ hòa nhã dịu dàng nhưng sao tôi cứ có cảm giác như đằng sau vẻ lạnh lùng sương giá của hai nàng này thì là ngọn lửa đang chực chờ bùng phát bất cứ lúc nào.
- Nhưng… nếu càng đông người thì càng vui thôi mà! – Tiểu Mai thừ người ra.
- Không biết Mai ra sao, nhưng mình thì không cảm thấy vui vẻ gì với những người mình không quen biết! – Minh Châu ương bướng đáp lại.
- Vậy chứ ý của bạn đây là như thế nào? - Tiểu Mai khẽ nhíu mày, nàng hỏi bằng một giọng mang vẻ kìm nén và đã bắt đầu lạnh tanh.
- Mình đi chung với một nhóm thì không được, nhưng nếu là ít người hơn, đi riêng thì có lẽ biết đâu lại được đấy? – Minh Châu cũng không vừa, cô nàng này đáp trả với ý chọc tức Tiểu Mai.
- Bạn muốn Nam dẫn bạn đi chơi riêng?
- Là Mai nói đấy nhé, mà cũng chẳng phải Nam đã hứa với mình như vậy sao?
- Nếu một nhóm người không được, thì mình, Nam với bạn? Ba người có được không?
- Có bạn thì càng khó hơn đấy, mình đâu muốn làm hai người phải khó xử, như vậy chả phải là gượng ép lắm sao?
- ……….!
- Chỉ còn cách đó thôi!
- Như vậy thì không được! - Tiểu Mai cười lạnh.
- Không được thì thôi, mình cũng đâu thiết tha gì lắm, Phan Thiết giờ mình biết hết rồi, cũng có thể tự đi được, đâu muốn làm phiền ông phỗng kia! – Minh Châu thản nhiên đá xoáy.
- Không phải là thiết tha, mà là Châu đang làm khó mình rồi! - Tiểu Mai khẽ nhăn mặt không vừa ý.
- Bạn xem lại đi, là ai làm khó ai, bạn vì muốn Nam giữ lời hứa mà rủ mình đi cùng cả nhóm lớp bạn, mình không đồng ý vì không thích. Mình cũng tỏ ý là bỏ qua chuyện này rồi, nhưng Mai cứ khăng khăng muốn mình đồng ý đi chơi là để hắn khỏi áy náy, vậy thì giờ mình bảo đi chơi riêng bạn cũng không chịu? Thế này thì là ai làm khó ai, mình muốn bỏ qua vụ hứa hẹn này là để không làm khó hai người, nhưng hai người cứ ép mình đi chơi cho bằng được tức là đang làm khó mình đấy!
Vẻ như rất bực mình, Minh Châu tuôn nguyên một tràng lời lẽ mà câu nào câu nấy cũng đều rất xác đáng chả thể bắt bẻ vào đâu được. Tôi thì không nói làm gì, đến cả thông minh như Tiểu Mai cũng không thể chối lại được câu nào, bởi lẽ ngay từ đầu thì tôi đã ở thế hạ phong rồi.
Vừa lúc này thì trống trường vang lên báo hiệu kết thúc 15 phút nghỉ giải lao, Minh Châu tỏ ý không buồn tranh luận nữa, cô nàng đứng dậy nói:
- Thôi, xem như hôm nay mình chưa nghe gì cả, chuyện hứa hẹn lúc trước chỉ là trò chơi trẻ con, không đáng phải để ý làm gì để tránh mất lòng nhau!
- Ừm…. nếu bạn đã nói vậy! - Tiểu Mai thoáng bối rối gật đầu.
Dường như hơi ngại ngần vì thái độ gay gắt vừa rồi, Minh Châu khẽ mỉm cười xã giao với Tiểu Mai, nhưng sau đó lại quay sang hừ nhạt nhìn tôi bằng ánh mắt tóe lửa:
- Còn bạn, Nam à, không biết có ai đó lấy chuyện giữ lời hứa ra để làm chuẩn mực đánh giá một người con trai hay không, nhưng với mình thì đến cả việc hẹn gặp mặt, tiếp chuyện mà cứ ngồi im ru, nép một bên để bạn gái mình chuẩn bị giúp, đỡ lời hộ thì bạn đúng là… chẳng đáng mặt con trai!
- Bạn đừng có vội đánh giá người khác như vậy, Nam là người như thế nào thì chưa đến lượt bạn bình phẩm đâu! - Tiểu Mai bất bình phản ứng.
- Nếu cảm thấy mình nói đúng hay là sai thì Mai nên hỏi hắn kia kìa, riêng mình thì chả hiểu sao bạn lại… cặp với một người như hắn đấy, con trai mà nhát như vậy thì ra đời làm được gì, nói gì là chỗ dựa cho ai nữa chứ! – Minh Châu trở lại với thái độ gay gắt ban nãy.
- Miển sao Nam là chỗ dựa ình thì được rồi, Châu muốn bạn trai của bạn bị ba bốn nhỏ con gái khác dựa vào lắm hay sao mà đòi hỏi người khác phải hoàn mĩ trong mắt người ngoài? - Tiểu Mai nhíu mày khó chịu.
- Bạn nói vậy thì thôi, mình chỉ cho bạn biết là……! – Minh Châu định tiếp tục đáp trả.
- Thôi, đủ rồi! - Lời đầu tiên của tôi được phát ra, đanh thép, gãy gọn.
Sở dĩ nãy giờ tôi im lặng là vì đúng thật những gì Minh Châu nói là không sai, hơn nữa quả thật là tôi còn cảm thấy mình… hơi bị nhục, bởi chính xác là giờ tôi đã nhận ra mình đã ỷ lại vào Tiểu Mai quá nhiều. Thế nên tôi đành thúc thủ không nói gì, nhưng lúc này đây nhận thấy cuộc đối thoại có vẻ sắp trở thành cãi nhau đến nơi thì tôi chả thể đóng vai bù nhìn giữ ruộng nữa mà phải chen ngang chấm dứt chuyện này.
Cả Tiểu Mai và Minh Châu đều bất ngờ mà quay sang nhìn tên con trai đang “câm nín chịu nhục “ từ nãy đến giờ:
- Đủ rồi, hai người cãi nhau làm gì? Minh Châu, cảm ơn bạn, nhưng mình đã hứa thì sẽ làm được! – Tôi cương quyết nói.
- Hơ… tưởng im luôn chứ? Được thôi, tôi đợi xem Nam sẽ thực hiện lời hứa với một người không chấp nhận lời hứa như nào, nhé?! Vậy, chào cả hai! – Minh Châu cười lạnh rồi quay đi trước.
Còn lại mỗi tôi và Tiểu Mai đang đứng ở căn-tin, vội móc túi tính tiền nước rồi tôi kéo tay Tiểu Mai đi vội vào lớp cho kịp giờ học.
- Anh… đừng để bụng những gì Minh Châu nói nhé! - Tiểu Mai lo ngại khi nhìn vẻ mặt không mấy dễ chịu của tôi.
- Nhỏ đó nói cũng đúng mà, anh nhờ cậy ở em nhiều quá! – Tôi thở hắt ra thừa nhận.
- Đúng gì đâu chứ, toàn là võ đoán! – Nàng lắc đầu không đồng ý.
- Thôi, bỏ qua đi… à mà sao em xuống lại căn-tin hay vậy? Không phải đang chép bài cho lớp à? – Tôi thắc mắc.
- Em mới chép được một chút thì lo anh không… không tiếp chuyện được, nên mới nhờ Huyền chép bài giùm rồi vội đi tới nè! – Nàng trả lời.
- Ừm….! – Tôi thoáng cười nhìn Tiểu Mai. – Đúng là không nói được gì thật, anh…nhát gái quá hen?
- Hì, anh nhát gái như vậy thì em càng vui chứ sao! - Tiểu Mai tủm tỉm nửa đùa nửa thật.
- Tính cũng xa dữ, tại nhát quá nên giờ mới tanh banh ra như vầy nè! – Tôi cũng lắc đầu cười.
- Hở? Sao cơ? – Nàng thắc mắc.
- Thì mất công hẹn gặp mà giờ không những không giải quyết được gì, mà còn gây thêm xích mích nữa, nhỏ đó giờ chắc đang ghét anh lắm!
- Em… thật sự không hiểu, Minh Châu mà em biết khá hiền đấy chứ, nhưng cứ gặp anh là lại rất gay gắt, cứ như ghét cay ghét đắng ấy!
- Thì… đúng là ghét chứ còn gì nữa!
- Có ghét thì cũng đừng nói những lời như vậy, em không đồng ý!
- Vậy… lúc nãy anh mà không ngăn lại thì hai người cãi nhau cũng không chừng! – Tôi rụt cổ.
- Không… phải đâu! - Tiểu Mai đỏ mặt chối.
- Thôi, vô lớp, chuyện Minh Châu anh sẽ tìm cách giải quyết sau vậy! – Tôi thở hắt ra khi hai đứa đã gần đến phòng học.
- Em thì thấy anh không nhất thiết phải giữ lời hứa với một người đã xem đó chỉ là trò chơi, dù là nguyên tắc sống thì đôi lúc cũng phải có ngoại lệ chứ! – Nàng bĩu môi nói nhỏ.
Đến đây thì tôi sững người lại, quay sang nhìn Tiểu Mai:
- Em cũng biết Minh Châu không thật sự xem đó là trò chơi mà!
- Thì vậy, nhưng cũng chính bạn ấy nói là không để tâm nữa, thì mình biết làm sao được! - Tiểu Mai phụng phịu nói.
- Ừm…..! – Tôi trầm tư suy nghĩ.
- Thôi vào lớp đi anh, chuyện này để giải quyết sau vậy! - Tiểu Mai đẩy vai tôi vào phòng học.
Vào đến lớp học khi chỉ còn vài phút là sang tiết tiếp theo của cô chủ nhiệm, chưa kịp ngồi xuống ghế thì thằng Khang mập đã nhào tới hỏi ngay:
- Sao chú? Còn sống à?
- Sống chết gì? – Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Thì vụ mày với tao bị bắt giờ Toán đó, nãy giờ… không bị Trúc Mai xử à? – Thằng mập thì thào.
- Ờ há… không có! – Tôi cũng ngớ người ra, sực nhớ có thể vì chuyện của Minh Châu mà Tiểu Mai quên béng luôn vụ tôi bị thầy Toàn túm đầu khi nãy rồi.
- Ừm, mà tao cầu cho tiết này cô Thảo bận nghỉ luôn đi, để… tụi mình được sống thêm vài ngày yên ổn cho tới tiết chủ nhiệm cuối tuần! – Nó lẩm bẩm cầu khấn.
- Đệch… cũng tại mày, lớp trưởng mà học hành thế à? Một điểm cũng kiếm không được thì coi chừng hết năm nay là mày bị đày sang lớp dưới nghe con! – Tôi quạu quọ khó chịu.
- Èo, thì giờ ráng học lại chứ sao, bữa giờ chơi Tết dữ quá nên còn dư âm, he he, mà chả sao đâu, hồi học kì 1 mày học cũng dở bỏ xừ ra mà có bị chuyển xuống lớp khác đâu! - Thằng mập ác ôn nhắc lại vết thương lòng trong thời kì đen tối vừa rồi của tôi.
Quả thực là hồi học kì 1, vẫn còn bị sốc sau cú chia tay không lời từ biệt của Khả Vy nên tôi học hành có phần bết bát quá thể, và may mắn làm sao mà nhờ lội ngược dòng ngoạn mục ở kì thi cuối kỳ nên tôi mới còn tồn tại ở A1 đến nay, chứ không là vác ba lô ra ngoài biển xa mà canh giữ hải đảo rồi. Bởi ở lớp chọn mà học hành kém cỏi là rất có khả năng sẽ bị giáo viên để ý và tống xuống các lớp dưới cũng không chừng.
Trông thấy vẻ mặt đăm chiêu của tôi, Khang mập vội vỗ vai kề tai nói nhỏ:
- Hề, lo gì, anh em hoạn nạn có nhau, có gì tao đãi mày ăn chơi mệt nghỉ luôn!
- Ờ, cái đó thì tao không biết, chỉ lo là mỗi thằng có vác cái bản kiểm điểm về nhà cho phụ huynh kí vô hay không thôi! – Tôi nhún vai đáp.
- Bậy… bạ, làm gì đến mức đó! - Thằng mập hoảng vía.
- Tao chả biết, dám lắm à! – Tôi trả lời bằng một vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, dẫu biết là chuyện này sẽ không xảy ra.
Mà dẫu cho là có bị lãnh bản kiểm điểm về nhà đi chăng nữa thì đây cũng chả phải tội gì lớn lắm, mẹ tôi chắc bất quá là trách vài câu rồi thôi. Với cả giờ tôi cũng lớn rồi, không dại gì giở lại cú giả chữ ký phụ huynh kinh điển như hồi lớp 2 nữa.
Chuyện tôi lo bây giờ là chuyện làm sao giữ được lời hứa với Minh Châu, khi mà đi cả nhóm thì cô nàng không chịu, còn đi riêng hai đứa thì dĩ nhiên là Tiểu Mai không đồng ý rồi. Dù cho Minh Châu ngoài mặt có nói là bỏ qua chuyện cũ nhưng cũng như Tiểu Mai, tôi cũng biết rằng đó chỉ là lời nói dối. Vì nhớ kĩ đến thế, có thái độ gay gắt đến vậy thì phải là Minh Châu hãy còn giận tôi ghê gớm lắm. Bởi vậy việc cô nàng vẫn còn nhớ chuyện tôi hứa là điều chắc chắn, giờ thì khó ở chỗ là Minh Châu ngoài mặt nói bỏ qua trong lòng thì hãy còn lưu tâm, tôi thì muốn giữ lời hứa nên phải làm sao để cho Minh Châu thừa nhận sự thật thì mới có thể tính tiếp nên làm gì sau đó được.
Tiết học tiếp theo diễn ra không đúng như ý nguyện của Khang mập, khi mà cô Thảo vẫn có mặt ở lớp, chỉ là đến trễ một chút như đã thông báo. Nhưng hên một nỗi là có lẽ cô quên hay sao mà chẳng nhắc nhở gì đến vụ hai thằng tôi bị vào sổ đầu bài. Chỉ đến khi cô kí tên vào sổ thì mới sực nhớ ra, mà khi đó thì cả tôi lẫn Khang mập đều đã tót ra ngồi vờ đi rửa mặt mất rồi.
Tránh được cô chủ nhiệm nhưng không tránh được Tiểu Mai, giờ ra về, tôi đạp xe đưa nàng về, chưa kịp ngồi lên yên thì đã lãnh nguyên cái véo từ đằng sau:
- Au..daaa…….! – Tôi đau điếng hồn, toát cả mồ hôi hột.
- Này thì gian lận thi cử nhé, cho anh chừa! - Tiểu Mai gườm tôi.
- Biết rồi, nhéo gì mà đau quá vậy trời, cứ thế thì sau này ai mà dám ở với em, có mà ăn nhéo suốt! – Tôi nhăn nhó ôm hông mình.
- Thỉnh thoảng ăn nhéo, còn lại thì ngày nào cũng có cơm ngon canh ngọt, cao lương mỹ vị, anh chê à? – Nàng nghiêng mái đầu nhìn tôi tủm tỉm.
- Vậy… nhéo ít thôi nha! – Tôi rùng mình vì phép so sánh này của Tiểu Mai.
- Hi hi, đồ ham ăn! - Tiểu Mai khúc khích cười, khẽ tựa đầu vào lưng tôi.
Con đường về nhà nàng buổi ban trưa có những đoạn xanh um bóng mát với những giọt nắng nhảy nhót trên vai, có những đoạn nắng trải lên cả hai đứa, may là tiết trời đang còn mùa xuân nên khá mát mẻ, nắng trưa chỉ đến độ ấm nóng chứ không gay gắt. Tiểu Mai ngồi đằng sau, một tay vịn áo tôi, tay còn lại dùng chiếc cặp tôi đeo chéo vai mà che nắng bởi cặp nàng thì tôi để ở trước giỏ xe rồi.
- Nắng hở? Sắp về nhà rồi! – Tôi nói để Tiểu Mai yên lòng.
- Không sao….anh nè…! – Nàng thủ thỉ.
- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên khi nghe nàng trả lời yếu xìu.
- Hay là… thỉnh thoảng anh xin phép bác gái cho buổi trưa qua nhà em ăn cơm đi, em ăn một mình hoài cũng buồn! - Tiểu Mai ngập ngừng đề nghị.
Cũng đúng, quả tình là với bọn học sinh còn đang ở chung với ba mẹ như tôi hay mấy đứa bạn khác thì bữa cơm nào cũng đủ mặt cả gia đình, ít ra còn có không khí vui vẻ thoải mái trong khi ăn. Riêng Tiểu Mai thì ở một mình nên không thể tránh khỏi những phút yếu lòng nhớ nhà hay cảm thấy cô đơn, đổi lại nếu tôi là nàng thì ngày nào cũng ăn một mình chắc là buồn đến… chán mà chết mất.
- Ừ, để anh nói với mẹ cũng được, bữa thì qua nhà em ăn, bữa thì chở em qua nhà anh ăn, hén? – Tôi gật đầu nói ngay.
- Hi, hứa rồi đó nha! - Tiểu Mai cười tươi như hoa.
- Ừ, mẹ anh chắc sẽ vui lắm! – Tôi đáp chắc nịch.
Hẳn rồi, mẹ tôi vốn rất vừa ý với Tiểu Mai mà, bà luôn muốn có một cô con gái xinh xắn đảm đang như thế trong nhà. Bây giờ giả sử tôi đề nghị với mẹ một tuần vài ngày chở Tiểu Mai đến nhà ăn cơm thì chắc chắn bà sẽ vui vẻ đồng ý ngay thôi, gì chứ bữa cơm mà có thêm một nhân tố phái nữ nữa tham gia thì mẹ tôi chẳng còn hay than phiền là nhà lúc nào cũng toàn đàn ông con trai khô khan nữa.
Và đúng thật là bữa cơm nhà tôi sắp có thêm một nhân tố phái nữ tham gia nữa đấy, vả lại chẳng phải thỉnh thoảng mới có mặt đâu, mà là một ngày ba bữa, một tuần bảy ngày chả sót bữa nào là đằng khác. Hiển nhiên là không phải Tiểu Mai rồi, bởi tôi còn chưa kịp đề nghị gì với mẹ tôi cơ mà. Chỉ là, trưa hôm ấy, sau khi đưa Tiểu Mai về nhà thì tôi cũng trở về nhà mình, và rồi….
- Ủa? Sao ba dọn lại phòng ông hai vậy mẹ? – Tôi thắc mắc khi thấy ba tôi đang tranh thủ giờ trưa mà sắp xếp lại phòng của ông anh tôi giờ đang học đại học ở Sài Gòn.
- Ừm, phòng thằng Phúc giờ bỏ trống mà, nên mẹ nhờ ba mày dọn dẹp lại chút để tối đón khách, qua nhà mình ở tạm một thời gian! - Mẹ tôi trả lời, tay đang bắc nồi cơm để xuống bàn ăn.
- Khách nào vậy mẹ? – Tôi thắc mắc hỏi, thầm nghĩ phải ở chung nhà với người lạ thì… phiền phức lắm đây.
- Bạn thân của mẹ, à con cũng biết mà, cô Nguyệt ấy!
- Hả? Sao tự dưng cô Nguyệt lại qua nhà mình ở? Nhà bên đó bự chình ình mà!
- Không, nhà cô có chuyện nên nhờ gửi con bé con bên đó qua ở tạm nhà mình, mẹ đồng ý rồi!
- HẢ?
- Hả hả cái gì nữa? Phụ mẹ dọn cơm ra nè!
Đến đây thì tôi há hốc mồm ra, ngờ ngợ rằng….
- Mẹ đừng nói là cô Nguyệt gửi con nhỏ……!
Mẹ tôi ngắt lời thằng con trai đang đần mặt lúc này, bà thở dài ngao ngán:
- Thì con bé Trân chứ còn ai nữa, giờ mày có dọn chén đũa ra giúp mẹ không thì bảo!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...