Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Mặc kệ cho thằng Minh Huy liên tục giở trò mèo trước mắt mình, tôi vẫn chả hề mảy may quan tâm đến nó làm gì, nó có ẵm luôn cái chức cán sự Toán của tôi cũng được. Vì rõ là môn Toán nó cũng khá, mà lại năng nổ giúp đỡ mọi người, thế nên nó làm cán sự bộ môn thì tốt hơn tôi là cái chắc rồi. Vậy thì cứ để nó làm được cứ làm, tôi sẽ bình thản giao quyền cho nó.

Và cũng vì một lẽ, dạo này tôi liên tục bị chi phối tâm tư, bởi những ngày hè, khi không gặp Vy thì tôi hoàn toàn có thể phát huy “ Vong tình thiên thư “, thế nhưng bây giờ 1 tuần 7 ngày thì đã đến 6 ngày tôi gặp em ấy rồi. Bởi vậy nên tâm trạng tôi luôn bị hướng về vẻ xinh xắn cùng nụ cười toả nắng đó, đến mức nhiều lúc tôi đánh bạo tự bắt chuyện lại với em ấy cho xong. Thế nhưng tôi vẫn tỉnh táo để biết được vị trí của mình hiện giờ chỉ là một thằng bị bạn gái đá, nên càng quay lại càng chứng minh cái sự nhục của mình ra ngoài. Vì vậy tôi lại càng lao vào game online để quên đi những điều điên rồ đó.

Ngoài đời tôi là một thằng thất tình và có nguy cơ mất chức, thế nhưng trong game tôi lại là một cao thủ võ lâm với level cao ngất ngưởng, trình chiến đấu được xếp vào hàng đẳng cấp mà ai nấy cũng phải ghen tị và thán phục. Tôi lướt đến đâu là có cả đống nhân vật gọi “ anh này anh nọ “ để mà xin xỏ tiền bạc hay item trong game, tôi hét 1 tiếng là sẽ có một cuộc đồ sát to lớn, và thường là sau đó sẽ có một bang bị xoá sổ vĩnh viển trong thế giới Cửu Long Tranh Bá. Nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy ở trong cái thế giới ảo mạnh được yếu thua này, tình cảm đều là giả dối, họ chỉ sợ mình chứ không phục mình, chỉ lợi dụng để năn nỉ tôi cho đồ đạc, thế nhưng mị lực của game online là quá lớn, lỡ lao vào là rất khó dứt ra được. Cũng có lắm lúc tôi cày game trong quán đến tối mịt, khi mà đầu óc bắt đầu lùng bùng thì mới đứng dậy tính tiền dắt xe ra về, và thỉnh thoảng gặp Tiểu Mai đang lững thững đi dạo gần nhà, những khi ấy hai đứa chỉ thoáng nhìn nhau, rồi nàng thở dài lắc đầu về cái sự sa đoạ của tôi, còn tôi vẫn cố chấp quay lưng đi thẳng, không chào nhau một câu nào.

Một buổi chiều nọ, khi chính thức nhận được danh hiệu “ Giang hồ quân long “ từ nhà phát hành, tôi vui vẻ tắt máy đứng dậy ra về, quyết định tự thưởng mình một giấc ngủ thật ngon sau thời gian dài ròng rã cày cuốc trong game để nhận tước hiệu chí tôn này. Đang thong dong nhàn nhã chạy xe về thì tôi lại nhìn thấy Khả Vy ngồi sau xe tên Vũ, và em ấy đang ôm hắn từ sau xe đầy say đắm.

Tôi không còn ghen tức nữa, mà chỉ buồn, tôi cười buồn một mình, tự rẽ sang hướng khác, sang con đường về nhà xa hơn để tránh nhìn thấy cảnh tượng này nữa. Về đến nhà, tôi thở hắt ra rồi dắt xe vào trong:

- Về trễ thế con? – Mẹ tôi ngạc nhiên.

- Dạ, thầy cho về trễ! – Tôi nói dối không ngượng mồm, thật ra là tôi đâu có học thêm gì, toàn cắm mặt trước màn hình máy tính hết ngày này qua ngày khác.

- Tắm rửa rồi ăn cơm đi, bữa nay có bò xào ngon lắm đó! – Mẹ tôi ân cần nói, vẻ như bà rất lo lắng vì thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi.

- Dạ! – Tôi trả lời rồi bỏ lên phòng.

Mải chơi nên giờ tôi ăn cơm rất ngon miệng, thế nhưng tôi lại cảm thấy rất xấu hổ về chính bản thân mình. Vì mẹ tôi lo cho tôi là thế mà tôi lại nói dối để đi chơi game online, nhưng cái xấu hổ nó không chiến thắng cái tôi bản thân, không chiến thắng được mị lực của trò chơi vi tính. Tôi hết ngày này sang ngày khác, ngoài giờ học trên lớp ra thì đều ngồi ở quán game đến khi mắt hoa lên mới về lại nhà. Thằng Khang mập và thằng Luân hồi đầu còn tót theo tôi để chơi game cho gọi là bạn bè có nhau, nhưng thấy tôi cày game miệt mài thế này thì tụi nó đâm ra nản dần vì đua không lại, từ từ lủi mất. Thế là ngày nào cũng vậy, sáng đến lớp học thì bị Khả Vy giả lơ, Tiểu Mai lạnh lùng và thằng Huy giỡn mặt, trưa về nhà ăn cơm mà đầu óc toàn nghĩ cách nói dối gia đình để được đi chơi, từ chiều đến tối thì tôi thường trú tại quán internet quen thuộc.


Hậu quả của việc đó là tôi học hành ngày càng tệ lậu, chỉ trong vòng 1 tháng đầu tiên mà tôi đã cực kì sa sút trong kết quả của các môn tự nhiên. Thời gian đầu thì là kiến thức cũ nên tôi còn bù đắp được, nhưng thời gian sau đều là bài mới, mà tôi đã bỏ học phụ đạo và về nhà lại không ôn bài, thế nên điểm số của tôi ngày càng thấp dần đều. Nhưng không biết có phải là do bài vở khó khăn hay không mà cả đám tụi thằng Luân và Khang mập cũng đều bị dính chưởng như tôi, hai thằng lớp trưởng và lớp phó học tập đều liên tục đội sổ y chang thằng cán sự Toán, chỉ mỗi Tuấn rách là giữ nguyên phong độ.

- Tụi mày không muốn học à? – Tôi ngơ ngác khi sổ đầu bài giờ Lí hôm nay, ngoài tên mình ra còn có thằng mập và Luân khùng chễm chệ trong đó.

- Hề hề, tao thích thư thả vậy đó! – Khang mập quệt mũi.

- Bạn bè có nhau, mày ạ! – Thằng Luân vỗ vai tôi nói, dù rằng lúc nãy là do nó ngủ quên trong tiết học chứ chả phải là đồng bạn tương lân.

Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn rất cảm kích bọn bạn thân của mình, mặc kệ cho thầy cô hay ban cán sự luôn chỉ trích cả bọn, thì tụi nó vẫn cứ giữ nguyên lập trường. Thằng Quý, thằng Chiến, Khang mập và Dũng xoắn thì chẳng thèm hỏi bài Minh Huy mà quyết tâm tự học, Tuấn rách lãnh trách nhiệm kèm cặp 4 thằng đó, tôi cùng thằng Luân vẫn ung dung nhàn nhã. Xét theo tình hình thực tế thì đám tụi tôi đúng thực là 7 thằng ngu si không lo học hành và thích chơi ngông, nhưng nói theo một cách nào đó thì bọn tôi quả thật là anh em thân thiết, hoạn nạn có nhau.

Điển hình là giờ Toán hôm nọ, khi tôi vừa bị thầy Toàn đuổi ra khỏi lớp vì tội ngoan cố chống đối chính quyền khi mà nhất quyết không chịu ghi chi tiết các bước giải ra. Khả Vy lắc đầu thở dài nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, thằng Minh Huy thì cười khoái chí ra chiều đắc ý lắm, một vài đứa trong lớp thì xì xào bàn tán:

- Cái thằng này, thích chơi nổi đây mà!

- Lớp chọn mà nó học thế đấy, cán sự Toán nữa chứ!

Chỉ riêng Tiểu Mai là ngạc nhiên nhìn tôi đầy thắc mắc, có lẽ nàng đang tự hỏi vì cớ gì mà tôi lại có thể sa sút đến vậy. Nhưng tôi không thể trả lời nàng được, tôi lúc này chỉ đơn giản là vừa bị đuổi khỏi tiết học, và lẳng lặng bước ra ngoài lớp.

Thế nhưng tôi ngồi ở căn-tin uống nước đợi cho hết tiết chưa được vài phút thì đã thấy Dũng xoắn đang lò dò bước tới, và nó trả lời cho vẻ mặt sửng sốt của tôi bằng cách lắc đầu:


- Tao lỡ ngáp mà cũng bị đuổi, hề hề!

Mười phút sau, đến lượt thằng Luân nhập bọn:

- Tao quên cây ê-ke, xui gì đâu!

Nó tặc lưỡi ra chiều tiếc nuối, nhưng tôi thì lại hết sức cảm kích vì rõ ràng là cái mũi thước ê-ke đang lộ ra trong túi áo thằng này.

Tình hình 7 thằng con trai liên tục vào sổ đầu bài và học hành sa sút này rốt cuộc đã đến tai cô chủ nhiệm. Và một mệnh lệnh được ban ra, với vô số lời mách nước từ bạn bè trong lớp, thằng Minh Huy đã được giao nhiệm vụ kèm cặp bọn Khang mập, riêng 3 thằng Tuấn rách, Luân khùng và tôi thì phải tự kiểm điểm bản thân, nếu không cô sẽ báo về gia đình. Nghe đến phụ huynh là hội bàn tròn đã bắt đầu chột dạ, đành phải mím môi hứa rằng sửa đổi từ đây.

Sau vụ đó, bọn Khang mập đã thôi lơ là chuyện học, đành ái ngại quay sang lo lắng và khuyên nhủ tôi:

- Thôi, mày học lại đi Nam, buồn làm quái gì! – Khang mập nằn nì.

- Để tao xin anh tao ày vào học lại nha! – Tuấn rách nhìn tôi đề nghị.

- Được mà, tao mà bình thường trở lại thì học tốt nhanh thôi! – Tôi cảm kích khoát tay từ chối, thập phần tự tin rằng nếu hoàn tất “ Vong tình thiên thư “, tôi sẽ nhanh chóng lấy lại phong độ.


Đám bạn thân thông cảm cho tôi, thế nhưng Tiểu Mai thì không như vậy, nàng không hiểu chuyện, vẻ như nàng lo lắng cho tôi. Thế nhưng vô hình dung điều đó lại làm tôi khó chịu, và mâu thuẫn giữa hai đứa bắt đầu từ đó.

- Nam chịu khó ôn bài chút đi! – Nàng nhìn tôi ái ngại.

- Có gì mà ôn? – Tôi nhún vai đáp.

- ……….! – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

- Mai không hiểu gì đâu, để mình tự lo được rồi! – Tôi như cảm thấy mình lỡ lời, vội hạ giọng đính chính lại.

- Mình không hiểu chuyện gì? – Nàng thắc mắc.

- Không liên quan thì lại muốn biết làm gì! – Tôi đáp.

Vừa lúc đó, thằng Minh Huy như đã canh sẵn, ở bàn trên gọi xuống:

- Mai ơi, giảng bài, hì hì!

- Kìa, phụ đạo cho người ta đi kìa! – Tôi nhếch môi cười, hất đầu về phía thằng Huy lúc này đang quan sát hai đứa.

- Hay thật đấy! – Tiểu Mai sửng sốt cau mày nhìn tôi, rồi nàng đứng dậy bỏ về chỗ ngồi.

Không biết có phải do không ưa thằng Minh Huy và chỉ vì tụi trong lớp dạo này cứ ghép cặp Tiểu Mai với thằng này hay không, mà tôi lại đâm ra khó chịu luôn cả sự quan tâm của nàng. Tôi biết là tôi sai, nhưng lại không thể giải thích được, và tôi càng sai, thằng Minh Huy càng có cơ hội tán tỉnh nàng, và rõ là nó rất có tài trong chuyện này.


Giờ giải lao của 2 tiết thể dục, khi mà trời nắng gắt khiến ai nấy đều mỏi mệt tụm lại ngồi dưới bóng mát gần hàng cây sân trường, tôi thẫn thờ nghĩ lại cảnh Khả Vy ôm tên Vũ mà bực mình thì Tiểu Mai lại bước đến ngồi cạnh tôi, không quá xa nhưng cũng chẳng phải là thật gần.

- ………….!

- …………………!

Một khoảng lặng quen thuộc giữa hai đứa, khi mà Tiểu Mai mấp máy môi định nói gì đó, khi mà tôi còn đang suy nghĩ sẽ làm sao, thì thằng Huy lại nhảy vào chen giữa:

- Nước của Mai nè! – Nó chìa ly nước cam ra.

- Huy…mời mình hoài, mình tự mua được mà! – Tiểu Mai thở hắt ra, ngại ngần đáp.

- Có gì đâu, lần sau Mai mời lại Huy là được rồi! – Thằng Huy cười tự tin nói ngay như chỉ chờ có thế.

- Ừ……! – Nàng khẽ gật đầu, thoáng nhìn sang tôi.

Vậy là chỉ bằng cách mời Tiểu Mai uống nước mà thằng Huy đã có thể sắp xếp ngược lại một cơ hội khác để được nàng mời nước lại. Và hẳn nhiên lợi điểm không thể chối cãi được đó là chắc chắn một khi Tiểu Mai mời nước nó, thì bọn bạn bè trong lớp lại càng thêm khẳng định mối quan hệ ghép đôi này giữa hai người. Ở điểm này tôi công nhận thằng Huy đã tính toán rất kĩ càng, nó không cho thời gian Tiểu Mai tiếp xúc với tôi quá ngắn để không bị gọi là phá bĩnh, nhưng cũng không quá lâu để nó có thể đem công việc trên lớp ra mà thương lượng với nàng, chiếm ngay thế chủ động trong việc đẩy Tiểu Mai ngày càng rời xa tôi.

Bảo là tôi không hề để tâm thì đúng là dóc tổ, vì tôi hoàn toàn biết được bản thân mình cũng đang ghen tức với thằng Huy vì nó tán tỉnh Tiểu Mai trắng trợn, nhưng tôi lại chẳng thể nào để lộ ra điều đó, vì tôi lấy tư cách gì để ngăn cản nó chứ? Chính tôi đã dứt khoát với Tiểu Mai đến hai lần rồi mà, giờ đâu còn xứng đáng với nàng nữa!

Và thằng Minh Huy có lẽ sẽ mãi là học sinh gương mẫu, sẽ luôn được bạn bè trong lớp A1 mến mộ như một cán sự năng nổ, nếu như không có cái ngày mà tôi và Khang mập tình cờ phát hiện ra một mặt khác về con người thực sự của nó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui