Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Tuần học quân sự của lớp 11A1 cũng sẽ bình thường như bao lớp khác nếu như không tính đến hoạt cảnh ném lựu đạn giả giữa Khang mập và Dũng xoắn, pha thể hiện “ anh hùng rơm “ của Luân khùng và tôi rùm beng đến cả tai của liên đội trưởng, và cuối cùng là màn “ nâng khăn sửa túi “ khiến đám trai ngoại tộc phải phát ghen lên vì Tiểu Mai.

Ngày học quân sự thứ hai, đến tiết ném lựu đạn mô phỏng theo lựu đạn chày, trên tay anh Hoà lúc đó là cái chày gỗ nhỏ xíu đã được cắt làm đôi:

- Các em chú ý nhé, tư thế ném lựu đạn phải chuẩn xác thì điểm kiểm tra mới cao được, anh chỉ làm mẫu lần này là lần cuối cùng thôi đấy! – Anh Hoà vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán, chung quy chỉ tại anh này quá hiền và rất ư tốt bụng, sẵn sàng giảng bài đến nơi đến chốn chỉ để cho cái lớp 11A1 quậy banh ta lông này học hành ra ngô ra khoai.

Anh Hoà vừa dứt lời thì Dũng xoắn đã giơ tay lên tiếng:

- Đúng rồi, ném lựu đạn thì anh chỉ nên làm mẫu 1 lần thôi, xong là banh xác rồi còn mạng đâu nữa mà làm mẫu lần hai!

Liền sau đó cả lớp phá ra cười rần rần, anh Hoà cũng không nhịn được cười, nhưng vì cố tỏ ra gương mẫu nên anh này chỉ cười rung vai rồi đích thân mời thằng Dũng lên thị phạm:

- Vậy giờ Dũng lên ném thử cho cả lớp xem nhé!

- Em á? – Thằng Dũng đần mặt ra.

- Ừ! – Anh Hoà nhún vai đáp gọn lỏn.

Tôi biết thằng Dũng chỉ tài nói miệng thôi, bằng chứng là nó cầm cái chày nhỏ trong tay bước lên bãi ném mà tay run cầm cập vì bao nhiêu cặp mắt trong lớp đều đổ dồn về phía nó:

- Khang đếm cho Dũng ném nhé! – Anh Hoà nói rồi đứng cách sang bên.

- Ba….! – Thằng mập y lời, giơ tay bắt đầu đếm ngược.

- Ơ…con…! – Dũng xoắn quên cả run, chớp thời cơ giở trò ngay.

- Con cái đầu mày…hai…! – Khang mập sầm mặt.


Thằng Dũng cố nghiêm túc trở lại, gập mình vào tư thế ném.

- Một! – Khang mập dõng dạc nói.

Dũng xoắn căng mắt, mím môi mím lợi vận công đề khí.

- Ném! – Và thằng mập phất tay xuống ra hiệu ném.

Thằng Dũng gồng người theo hình cánh cung rồi bật dậy ném hết tốc lực:

- Viu………cộp….bốp……!

- Ai da…má ơi…..tía…….!

Tiếp ngay sau cú ném thần sầu của thằng Dũng là Khang mập ôm mặt rú lên thảm thiết rồi nằm lăn ra đất giãy đành đạch như bị dí điện vào người.

Trong 1 giây ngắn ngủi đó, mọi sự có thể được miêu tả đại loại như này, thằng Dũng chả biết nguyên do vì sao mà nó ném rất mạnh tay, cái lựu đạn chày bắn lên trên cao, lộn mèo hơn chục vòng rồi dội ngay khung gỗ chống ngang trần nhà đập thẳng xuống đầu thằng Khang mập đang đứng gần vị trí bãi ném. Thế sự khó lường, thằng mập bị ngũ lôi oanh đình trực tiếp ngay mặt mà chả hiểu vì sao.

Khỏi phải nói, cả lớp 11A1 phá ra cười sặc sụa, tình hình cực kì nhặng xị đến cả những lớp xung quanh đều quay sang hóng chuyện vì tò mò. Tôi nếu không phải đang trong tâm trạng bất cần đời thì nãy giờ cũng đã cười lăn bò càng rồi, chỉ có Tiểu Mai ngồi cạnh tôi là cười rung cả đôi vai.

- Ôi…chết cười, hi hi! – Nàng quay sang nhìn tôi.

- Ừm, thằng Dũng tệ quá! – Tôi gật đầu đồng ý.

Chốc sau, Khang mập ngồi xị mặt với vết bầm đỏ gay trên trán, thằng Dũng thì cứ chạy theo xin lỗi rối rít, và nhỏ Huyền kể từ hôm đó lúc nào cũng lia mắt nhìn Dũng xoắn bằng ánh mắt hình viên đạn.


Ổn định tình hình xong xuôi, để cho cả lớp tập trung học hành nghiêm túc trở lại, anh Hoà cho phép chúng tôi nghỉ sớm đến hết giờ ra chơi thì sẽ tập tiếp. Được lời như cởi tấm lòng, các thành viên 11A1 mừng hết lớn quay sang bắt đầu tán chuyện rôm rả, riêng thằng Luân còn hứng chí chạy thẳng vào văn phòng Đoàn mượn đâu ra cái ghế gỗ:

- Ngồi chơi đi anh, hề hề! – Luân đội trưởng đon đả mời anh Hoà ngồi.

- Đúng rồi, uống gì không tụi em mua cho! – Thằng Quý cũng hùa theo.

Không riêng gì hai thằng này mà cả lớp tôi hầu như ai cũng rất khoái anh Hoà, vì không như cán bộ khung của những lớp khác hay làm bộ tịch nghiêm túc, anh Hoà dạy bài dễ hiểu và rất thoải mái trong việc tạo không khí thư thả cho lớp học. Bởi vậy nên lớp tôi tiết quân sự kì này cũng biết ý học ra học mà chơi ra chơi để không làm khó anh Hoà với những cán bộ khung khác. Nhìn sơ qua thì anh này rất giản dị, mà mặt mũi cũng hiền lành, giọng nói điềm đạm từ tốn, tóm lại theo lời nhỏ Phương thì anh Hoà rất là “ đàn ông “.

- Ừ, còn 15 phút nữa là ra chơi, mấy em nói chuyện nhỏ thôi nhé, giữ trật tự cho các lớp khác, hết giờ giải lao mình học tiếp cho xong rồi về sớm! – Anh Hoà ngồi xuống ghế thằng Luân đem ra mời chào.

Nghe đến về sớm thì cả đám lại càng mừng hơn nữa:

- Tuyệt, thế này thì dạy tiếp luôn đi anh ơi, ra chơi xong về luôn, hề hề!

- Bậy mậy, cứ nghỉ đi, tí vô học tiếp cho thoải mái!

- Phải chi năm trước anh cũng dạy tụi em thì hay biết mấy!

- Ừ, năm trước lão Hào hách dịch bỏ xừ, nhắc lại đã thấy ghét rồi!

Nhắc đến cán bộ Đoàn mang tên Hào, lớp tôi đến giờ vẫn còn ghét cay ghét đắng, vì lúc nào cũng ra dáng cán bộ mà chỉ tay năm ngón để loè thiên hạ. Chuyện bé cứ xé ra toa, luôn luôn nghiêm trọng hoá vấn đề lên rồi nói lý này nọ, nghe muốn thủng lỗ tai. Đó là cán bộ khung của năm trước, và nghe đâu năm nay lão Hào không còn làm cán bộ khung nữa mà thay vào đó là sẽ đi kiểm tra thái độ công việc của các cán bộ khung khác, đồng thời chấm điểm tác phong của khối 11 luôn mới ghê!

Riêng về phần tôi, chả rõ là cứ nhắc đến Đoàn Đội là có phải do liên quan đến Khả Vy hay không, mà tôi giờ đâm ra ghét lây hết cả những ai làm bên Đoàn mà lúc nào cũng vênh vênh cái mặt, đi đến đâu cứ muốn làm mình là nhân vật quan trọng đến đấy.


Và lúc này thì sự thật đúng là như vậy, khi mà 11A1 bọn tôi theo lời anh Hoà chỉ vừa nghỉ giải lao được đúng 5 phút dưới trời trưa nóng bức thì lão Hào từ xa đã khệnh khạng đi tới, túi áo kẹp viết và vung vẩy trên tay là cuốn sổ Đoàn.

Nhác thấy lão Hào đi thẳng đến khu sân của 11A1, lớp tôi xì xào chỉ trỏ rồi chẳng ai bảo ai, bắt đầu im lặng trở lại:

- Sao cái lớp này giờ học lại ngồi bàn tán thế này? – Cán bộ Đoàn, lão Hào hất hàm hỏi.

- ………! – Không một ai trả lời.

- Cán bộ khung và lớp trưởng lớp này đâu? – Lão Hào lừ mắt nhìn quanh.

- Ừm…gì thế? – Anh Hoà lúng búng nói, có vẻ e ngại lão Hào.

- Dạ? – Riêng Khang mập là hỏi tỉnh rụi.

- Sao trong giờ học mà lại cho lớp nghỉ trước giờ giải lao? Tác phong học tập vậy à? – Lão Hào quắc mắt sừng sộ.

- Thì lớp mình học xong rồi, sau giờ ra chơi sẽ học tiếp! – Anh Hoà nhã nhặn đáp.

- Học xong thì phải học tiếp, đã đến giờ nghỉ đâu? Coi, tre cộ băng gạc thì quăng đầy ra đất thế này, học hành nỗi gì! – Lão Hào chỉ tay xung quanh.

- Lại giở thói chỉ tay năm ngón rồi đây! – Lớp tôi nhỏ to xì xào.

- Ừm, hách dịch! – Thằng Quý thì thào.

- 11A1 lớp chọn mà như thế à? Cậu làm cán bộ khung phải chịu trách nhiệm chứ, hay giờ muốn sao? – Lão Hào vênh mặt.

- Ơ…! – Anh Hoà tính tình hiền lành, nên lép vế ngay tắp lự.

- Đầu tiên tôi trừ điểm cậu vì sai quy cách, còn cả cái lớp này năm nay muốn bị đội sổ đây mà, chẳng ra cái thể thống gì! – Lão Hào được nước càng lấn tới.

- ……..! – Khang mập nghe nói đến trừ điểm thi đua thì xị mặt xuống, đưa tay gãi đầu bối rối.


Anh Hoà nhịn được, Khang mập cũng nối gót anh cán bộ khung hiền lành chịu nhục theo, thế nhưng thằng Luân thì không chịu nổi, đứng bật dậy phản pháo ngay:

- Ông đừng có ỷ làm cán bộ Đoàn rồi muốn làm gì thì làm nhé!

- Hê, làm gì là làm gì, ngồi xuống! – Lão Hào vẩy tay.

- Anh Hoà cũng lớp 12, ông cũng lớp 12 mà nói năng với bạn bè bằng tuổi vậy à? Tưởng làm cán bộ chỉ tay năm ngón thì oách lắm hả? – Luân đội trưởng mặt mũi đỏ gay.

- Tôi nói ngồi xuống, Hoà ra ngoài đây nói chuyện! – Lão Hào phớt lờ thằng Luân, quay đi về phía anh Hoà đang đứng.

Được vài bước thì lão Hào khựng lại giữa chừng:

- Cái ghế này ai cho lấy ra ngồi, của văn phòng Đoàn mà? Đứng giảng bài thì không, lại cứ thích ngồi à!

Nói rồi lão Hào tay xách cái ghế toan đem vào lại văn phòng cạnh bên:

- Không lẽ giờ tao chửi thề sao trời? – Tuấn rách thì thào vẻ bất nhẫn.

- Đệch, hách dịch quá mức! – Dũng xoắn tức tối.

- Bực ghê…..! – Lớp tôi đã bắt đầu xì xào nhỏ to, tình hình e ngại đến nỗi các lớp khác cũng đã có vài người quay sang hóng chuyện.

Cuộc đời học sinh của tôi, thái độ đối với những người làm công tác Đoàn Đội thì có thể gọi là trung lập, không thích cũng không ghét, chẳng qua tôi không phải người hay muốn hoạt động phong trào, chung quy có những người làm Đoàn Đội thì học sinh mới có các hoạt động vui chơi giải trí tập thể được, thế nhưng hơn hết thảy tôi cực kì ghét những ai có tí chức trách trong tay mà đã ra vẻ không xem ai ra gì, đơn cử là lão Hào lúc này.

Sẵn đang tâm trạng bất cần đời hôm giờ, tôi đứng bật dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Mai:

- Gì vậy Nam? – Nàng sửng sốt.

Tôi làm thinh không trả lời, lẳng lặng bước thẳng lên chỗ bọn anh Hoà đang đứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui